CHƯƠNG 05: THEO NHU CẦU
Cô định nói thêm vài câu, nhưng người trước mắt bỗng nhiên mở miệng: “Bao nhiêu?”
“450 tỷ.”
“Không nhiều.” Anh nhếch môi, cười mà như không cười: “Nhưng, cô Đường cảm thấy mình đáng giá như vậy sao?”
“Tôi…” Đường Nhật Khanh cứng lưỡi.
“Dù 450 tỷ không đáng bao nhiêu nhưng cũng không thể cứ thế đưa cho cô được.” Anh đặt điện thoại đang cầm xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Ít nhất sáng nay cô Đường đi không từ biệt, tôi không hề thấy cô có bất cứ thành ý gì, cách thức hành xử như vậy …”
Anh mỉm cười: “Tôi thật nghi ngờ có phải cả nhà họ Đường từ trên xuống dưới đều như vậy hay không, tôi có cần phải tính toán lại, xem có nên cho cô mượn số tiền kia hay không?”
Quả nhiên.
Trước khi đi ra ngoài, trợ lý đã nhắc nhở cô, muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp, làm không cẩn thận thì chính mình sẽ trở thành đồ ăn của nó, rơi vào tình cảnh mảnh xương cũng không còn.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh lúc trắng lúc xanh, cuối cùng ngay cả một tia huyết sắc cũng không có, bờ môi khô khốc còn rịn ra máu đỏ.
Lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Danh Chính “Thôi được, tổng giám đốc Bùi đã nói rõ ràng như vậy, thì tôi không nên quấy rầy nữa. Tổng giám đốc Bùi cân nhắc đều có đạo lý, chúng ta cũng là người trưởng thành rồi, chuyện tối hôm qua cũng coi như là theo nhu cầu.”
Cô cầm lấy túi xách lên, xoay người định rời đi.
Chân trước vừa bước ra cửa, sau lưng đã truyền đến giọng nói lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông: “Có như vậy đã không chịu nổi? Xem ra cô Đường cũng không quan tâm đến Đường Thị lắm.”
Cô dừng bước, hai tay đặt sát bên người siết lại thành nắm đấm.
Cô lấy lại bình tĩnh, nghiêng người, vẻ mặt lãnh đạm nhìn người đàn ông đó: “Tổng giám đốc Bùi, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Nói xong, Đường Nhật Khanh lắc eo, cất bước rời đi.
Cửa phòng khách bị đóng lại, nhưng nhanh chóng lại được mở ra, thư ký bê mấy chồng văn kiện đi vào: “Tổng giám đốc Bùi, cậu hai đã liên lạc với mấy nhà truyền thông, hình như yêu cầu họ lập tức xóa bỏ tất cả tin tức về cô Đường, ngài xem việc này chúng ta có cần lên tiếng dặn dò không?”
Bùi Danh Chính nhìn chén trà trắng sứ trên mặt bàn, chỗ mép còn in dấu son của phụ nữ.
Ánh mắt anh dần dần trầm xuống, một lát sau mới thấp giọng nó: “Việc này cứ xử lý theo ý cậu ta đi.”
“Dạ.”
Thư ký gật đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi, do dự nói: “Tổng giám đốc Bùi, hình như cậu hai không phải như lời đồn bên ngoài là không hề có tình cảm với cô Đường, nếu cậu hai biết tin tức hôm nay là do cố ý truyền ra, có khi nào …”
Vốn định lợi dụng truyền thông để người phụ nữ này có thể chủ động tới tìm mình, không ngờ cuối cùng…
Bùi Danh Chính đứng dậy, ngón trỏ thon dài cầm lấy cà vạt, giật giật: “Không cần để ý Bùi Duy.”
Khi Đường Nhật Khanh đi ra khỏi tòa nhà Bùi thị, sắc trời đã tối đen, không ngờ vẫn còn mấy phóng viên trốn ở chỗ ấy, vừa thấy cô đi ra, đã lập tức nhào tới trước, đồng loạt chĩa camera về phía cô.
“Cô Đường, xin hỏi có phải cô và cậu hai nhà họ Bùi đã chia tay hay không? Hơn nữa, tôi còn nghe nói gần đây Đường Thị gặp phải khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, gần như phá sản, đó có phải là thật sao?”
“Đúng vậy, cô Đường, có phải gần đây Đường Thị đang bán tháo cổ phần với giá rẻ hay không, việc dư luận nói sắp phá sản đều là thật sao?”
“…”
Các câu hỏi liên tiếp khiến cô nhíu chặt mày, đưa tay đẩy camera sắp đụng vào mặt ra, lạnh lùng ngắt lời: “Việc không có chứng cớ, đề nghị mọi người không nói năng linh tinh. Tôi và cậu hai nhà họ Bùi đã chia tay từ nửa tháng trước rồi, cũng không phải vì vấn đề của công ty hai bên. Gần đây, đúng là Đường Thị gặp chút khó khăn, nhưng sẽ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa, hi vọng các vị đừng tung tin đồn, đồng thời có lòng tin với Đường Thị.”