Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh vệ đó nghe âm thanh, vừa quay người, thấy Đường Nhật Khanh, vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay: “Có chuyện gì?”

Đường Nhật Khanh hít thở sâu: “Lúc ba tôi té ngã trong phòng vệ sinh đã dẫn tới xuất huyết não sao?”

“Đúng vậy!” Giọng điệu của cảnh vệ khẳng định.

Đường Nhật Khanh không hề do dự hỏi tiếp: “Anh là người chứng kiến sao?”

“Tôi…” Cảnh vệ đó rõ ràng hơi do dự: “Tôi không phải, lúc ông ấy xảy ra chuyện, có người dặn bảo tôi đưa ông ấy đến bệnh viện, tôi bèn làm theo.”

“Vậy xin hỏi anh biết ai là người chứng kiến không? Tôi muốn biết tình huống lúc đó.”

Cảnh vệ đó dùng sắc mặt vốn không hiểu nhìn Đường Nhật Khanh: “Chuyện này làm gì có người chứng kiến! Chẳng lẽ lúc ông ta đi vệ sinh chúng tôi còn phải nhìn ông ta chằm chằm à? Thấy người té ngã thì vội vàng đi tới, nguyên nhân do gì bác sĩ nói cho cô rồi đúng không?”

Nghe vậy, Đường Nhật Khanh nhíu mày, thắc mắc trong lòng ngày càng nhiều hơn.

Nếu không ai chứng minh ba mình vô tình té ngã, vậy ai dám đảm bảo rằng trong này không có thứ mờ ám khác chứ? Lỡ như có người cố ý đẩy ông ấy thì sao?

“Cảm ơn.”

Nói câu này xong, Đường Nhật Khanh xoay người rời đi không chút do dự, đi một hồi, trong lòng càng ngày càng bất an.

Cô đưa tay, kéo một y tá lại, mở miệng hỏi: “Xin hỏi nhà xác bệnh viện ở đâu?”

Bây giờ cô cần phải đi xem lần nữa, lúc ở trong phòng bệnh cô chỉ lo đau lòng khó chịu, nhưng sau khi tỉnh táo rồi suy nghĩ cẩn thận, chuyện này có quá nhiều điểm đáng hoài nghi.

Cô không còn là cô gái đơn thuần thơ ngây khi trước, cũng không phải là người mà ai nói sao thì cô tin vậy. Để tìm ra chân tướng, cô không sợ mình suy nghĩ hay nghi ngờ nhiều.

Chạy chậm một mạch đến nhà xác, bầu không khí u ám làm cho cô không nhịn được mà sởn tóc gáy. Cô kìm nén sự sợ hãi trong lòng, yếu đuối miễn cưỡng để người mở cửa, đẩy cửa đi vào tìm cơ thể của ba.

Cuối cùng, ở góc tường, thấy được số thứ tự của ba, mũi Đường Nhật Khanh chua xót, nuốt nước mắt vào trong đi tới, từ từ kéo khóa kéo ra.

Cô tiện tay kéo quần áo trên người Đường Chính Đông, đột nhiên thấy được vết xanh trên cổ tay ông, lập tức, tinh thần cô căng thẳng, tiện tay kéo cổ áo, lại thấy trên bả vai cũng có vết thương.

Vào lúc cô muốn xem xem nơi khác còn có vết thương hay không, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của ông cụ trông coi nhà xác: “Cháu gái à! Được rồi! Người đã đi rồi, cháu còn không để ông ta ra đi yên ổn hay sao.”

Trong lòng Đường Nhật Khanh đau đớn cực kì, nhìn sắc mặt xanh xám của ba, từ từ rút tay lại, cả người cực kì lạnh lẽo.

Sau khi ra khỏi nhà xác, nghĩ đến những vết thương vừa thấy trên người ba, Đường Nhật Khanh không nhịn được mà run rẩy khắp người.

Trong sâu thẳm cô xác định một vài chuyện, nhưng một cảm giác sợ hãi khó nói rõ bùng phát trong lòng.

Ba mất, tuyệt đối không phải là một chuyện ngoài ý muốn!

Trên người ông có vết thương, chắc chắn bị gây ra lúc còn sống, nói cách khác, có người từng ra tay với ba!

Cô chỉ mới nhìn thấy vết thương ở hai chỗ, ai lại dám khẳng định trên người ông không còn vết thương ở nơi khác chứ!

Xuyên qua hành lang dài, Đường Nhật Khanh đột nhiên đi không nổi nữa, hai chân cô như nhũn ra rồi ngồi xuống hàng ghế trên hành lang, trong đầu một mớ phức tạp, khó mà sáng tỏ.

Hôm nay sự ngờ vực trong lòng đã lấy được xác minh nho nhỏ, nhưng muốn điều tra rõ chuyện này, với cô mà nói, cực kì gian nan.

Đột nhiên, cô bị một bóng người bao phủ, vừa ngước mắt lên thì thấy thân hình cao lớn của Bùi Danh Chính.

“Đói không? Muốn ăn gì không?”

Đường Nhật Khanh lắc đầu, gắng gượng mạnh mẽ đứng dậy, bước đi về phía trước: “Em không đói.”

Lúc này, cô nhất định phải nghĩ cách điều tra rõ sự thật, cô không thể để ba mình chết không rõ ràng, ngay cả chuyện ngoài ý muốn hay bị giết đều không cách nào phán định!

Nhìn người phụ nữ xiêu vẹo đi về phía trước, trong lòng Bùi Danh Chính chợt sinh ra một cơn giận dữ.

Anh cho phép cô đau lòng khó chịu, cho phép cô không khống chế được cảm xúc, nhưng anh không muốn nhìn thấy cảnh cô không ăn không uống, chuyện gì cũng giấu trong lòng, ngay cả anh cũng phải gạt đi.

Bùi Danh Chính sải bước đi tới, đưa tay kéo cổ tay Đường Nhật Khanh lại, kéo cô về trước mặt mình: “Em cảm thấy em như thế thì chuyện đó có thể trở nên tốt hơn sao? Đường Nhật Khanh, em cảm thấy ba em muốn thấy em không ăn không uống, cứ có dáng vẻ này sao?”

Người đàn ông cất cao giọng nói mấy câu này, làm cho trong lòng Đường Nhật Khanh chấn động, nửa chữ cũng không nói ra được.

Khóe mắt đỏ bừng, cánh mũi chua xót, nước mắt của Đường Nhật Khanh không nhịn được mà trào ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng Bùi Danh Chính như bị thứ gì đó tàn ác vò mấy cái, đau đến khó thở.

Anh đưa tay ra, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nhận lỗi: “Xin lỗi, anh không nên nặng lời với em.”

Tựa vào trong tấm ngực rộng rãi của người đàn ông, Đường Nhật Khanh lại không hề băn khoăn mà khóc thành tiếng.

Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông yêu cô nhất, thật sự đi mất rồi.

Cảm xúc ổn định, Đường Nhật Khanh trở lại phòng bệnh, thấy mẹ Đường đang đứng ở cửa nói gì đó với cảnh vệ.

Thấy cô đi tới, mẹ Đường bước lên trước, đỏ mắt nói: “Khanh , ông Đường còn mấy di vật đang ở bên nhà giam, không bằng con với nó đi lấy đi…”

Hít thở sâu, Đường Nhật Khanh bình tĩnh hơn rất nhiều: “Vâng, mẹ, mẹ không đi với con sao?”

Mẹ Đường lắc đầu, cúi đầu lau nước mắt: “Mẹ không đi, thấy đồ của ông ấy, sợ sẽ càng khó chịu hơn.”

Thấy dáng vẻ này của mẹ, Đường Nhật Khanh cũng theo đó mà trở nên đau xót, ít nhất trong lòng cô biết rằng, mẹ đối với ba, vẫn còn có tình cảm.

Cô tiến lên nửa bước, giang tay ôm mẹ Đường, nhẹ giọng nói: “Mẹ sớm về nghỉ ngơi đi, chuyện này để con.”

Mẹ Đường gật đầu: “Mẹ biết, con đi đường cẩn thận.”

Ra khỏi bệnh viện, trên đường đi tới nhà giam, Đường Nhật Khanh im lặng không nói, giống như một bức tượng, ngay cả cảm xúc cũng bị đè nén xuống tận đáy lòng.

Đột nhiên, cánh tay kiên cố của người đàn ông đưa tới, nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô, nhẹ giọng nói: “Em có biết rằng, món ăn anh thích nhất là gì không? Là món cá kho mẹ nấu cho anh.”

“Từ nhỏ đến lớn, mẹ nấu cho anh vô số lần, nhưng đến giờ anh vẫn chưa thấy chán ăn. Sau đó mẹ đi mất, anh phát hiện ra trong những thứ mẹ để lại cho anh có công thức kho món cá đó, bà ấy đặc biệt để lại cho anh… Sợ bà đi rồi anh không ăn được nữa.”

Giọng nói của Bùi Danh Chính đột nhiên dừng lại, anh nhíu mày thật chặt, im lặng một hồi, rốt cuộc mở miệng: “Anh có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của em, nhưng đây cũng là sự thật mà chúng ta phải chấp nhận. Chắc chắn rằng họ cũng mong chúng ta có thể sống tốt hơn, thế nên em càng phải chín chắn.”

Những lời này, làm cho Đường Nhật Khanh không khỏi cảm khái trong lòng, cô hít thở sâu, cuối cùng cũng chậm rãi hiểu rõ đạo lí này.

Cô cũng biết, chắc chắn ba hi vọng cô có thể sống tốt hơn.

Nhưng mà, trước lúc này, cô cũng phải điều tra rõ chân tướng chuyện đã xảy ra với ba!

Đường Nhật Khanh do dự không biết có nên nói những điều mình phát hiện cho Bùi Danh Chính hay không, nhưng lúc này, cô lơ đãng ngước mắt, thấy được vách tường nhà giam màu xám tro cách đó không xa, không tự chủ mà nghĩ tới cảnh tượng ở lần trước tới đây.

Lại đến đây, đã là cảnh còn người mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK