Chương 296: Trong Lòng Cô Dơ Bẩn Đến Mức Nào?
Giọng nói của Hồ Nguyệt Như rất to, hoàn toàn không có ý định tránh né Đường Nhật Khanh, ngược lại giống như cố ý nói cho cô nghe.
Đường Nhật Khanh cau mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt đắc ý của Hồ Nguyệt Như. Cô càng ngày càng cảm thấy cô ta buồn cười vô cùng.
“Chà chà!” Hồ Nguyệt Như bước lên trước, cố ý đánh giá Đường Nhật Khanh. Ý khinh bỉ trong mắt không cần nói ra cũng cảm nhận được: “Sớm đã nói rồi, khả năng quyến rũ của một số người vốn đã là bẩm sinh rồi!”
Đường Nhật Khanh vốn cho rằng cô ta nói một hai câu rồi thôi. Không ngờ rằng cô ta được nước lấn tới, nói càng ngày càng khó nghe.
Cô hít sâu một hơi. Cô nhìn chằm chằm mắt của Hồ Nguyệt Như, cao giọng nói: “Trong lòng thư ký Hồ cô rốt cuộc dơ bẩn đến mức nào? Nhìn thấy người khác giới đứng nói chuyện với nhau vài câu mà đã cho rằng quan hệ của người khác không bình thường. Theo như cô nói, cô bình thường tiếp xúc với các đồng nghiệp nam trong công ty, chẳng phải đều có ý đồ bất chính với bọn họ sao?”
Lời này của cô khiến cho sắc mặt Hồ Nguyệt Như trắng bệch. Cô ta tức giận chỉ tây vào Đường Nhật Khanh, giận dữ nói: “Cô… cô nói gì đó!”
Đường Nhật Khanh không chút do dự mà vươn nay đẩy tay của cô ta ra, nói rõ từng câu từng chữ: “Cô cảm thấy là ai, thì chính là người đó.”
Nói xong, cô sải bước đi, không chớp mắt đi lên trước.
Hồ Nguyệt Như cắt răng nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Nhật Khanh. Cô ta tức giận đến mức dậm mạnh chân xuống đất, nhưng vẫn cảm thấy không hết giận.
Tiểu Lưu ở bên không khỏi khuyên nhủ: “Chị Nguyệt Như, chị đừng tức giận nữa. Đôi giày này của chị không phải mới mua sao? Đừng để dẫm hỏng!”
Nghe thấy cô ta nói như vậy thì Hồ Nguyệt Như mới yên tĩnh lại. Cô ta cúi đầu nhìn đôi giày cao gót mới của mình, thoáng chốc cũng cảm thấy tốt hơn phần nào.
Cô ta không thể vì Đường Nhật Khanh mà làm hỏng đôi giày mới mua của mình được. Đây là đôi giày Tiêu Nhạc Phi mới mua cho cô ta, là hàng hiệu số lượng có hạn!
“Đúng vậy, không cần so đo với cô ta!”
Hồ Nguyệt Như kiêu ngạo ngẩng đầu, nói xong câu đó thì sải bước vào thẳng phòng làm việc của cô ta. Đóng cửa lại, cô ta lại gọi một cuộc điện thoại.
Bên đó vừa nghe máy, cô ta thoáng cái đã trở nên kích động: “A lô? Nhạc Phi, anh có đang bận không?”
Tiêu Nhạc Phi lạnh nhạt hỏi một câu: “Bây giờ không bận, có chuyện gì sao?”
“Em kể cho anh nghe, người ta vừa mới bị bắt nạt. Con tiện nhân Đường Nhật Khanh kia dám nói câu khó nghe với em. Em sắp tức chết rồi!”
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại ha ha cười, khẽ giọng nói: “Yên tâm, cô ta thoải mái không được lâu đâu. Đợi ngày mai kết quả đấu thầu được công bố, cô ta và Bùi Danh Chính chính là gà trống bại trận, chán nản mà cụp đuôi lại thôi.”
Nghe vậy, Hồ Nguyệt Như không nhịn được mà cười thành tiếng: “Vậy ngày mai anh định chúc mừng như thế nào?”
“Ngày mai đương nhiên phải chúc mừng với mấy người Bùi Duy bọn họ. Nhưng… cũng muốn gặp em, tối đến nhà anh đi.”
Giọng điệu của Tiêu Nhạc Phi mờ ám vô cùng, Hồ Nguyệt Như nghe vậy đã đỏ mặt rồi: “Vậy, đến lúc đó em đi tìm anh.”
Tắt điện thoại, cô ta cười ngọt ngào. Cô ta ôm lấy điện thoại, lơ đễnh tưởng tượng tương lai của cô ta và Tiêu Nhạc Phi.
Đến tận buổi chiều, Bùi Danh Chính mới quay lại công ty. Vừa nghe thấy anh quay về, Đường Nhật Khanh đã lập tức vào phòng Tổng Giám đốc , muốn hỏi tiến triển thế nào rồi.
“Thế nào rồi? Bàn chuyện ổn chứ?”
Bùi Danh Chính đang cởi áo khoác bên ngoài treo lên giá áo bên cạnh. Anh nghe thấy giọng cô thì quay đầu nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang mừng rỡ. Anh thoáng cũng nhếch môi cười theo cô.
Anh không có trả lời thẳng mà vươn tay với Đường Nhật Khanh: “Lại đây!”
Đường Nhật Khanh không chút do dự bước lên trước, cũng vươn tay đón lấy cái ôm của anh.
Dựa vào vòm ngực ấm áp vững chắc của người đàn ông, Đường Nhật khanh ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Mọi chuyện sao rồi? Mau trả lời em!”
Giống như cố ý thử thách sự kiên nhẫn của cô vậy, Bùi Danh Chính cúi đầu, giở trò xấu nói: “Hôn anh một cái anh mới nói.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh vừa tức vừa buồn cười: “Còn lau, trên người anh toàn mùi rượu thôi!”
Bùi Danh Chính khẽ cười, trong đáy mắt đều là ý cười: “Nhanh lên!”
Đường Nhật Khanh khẽ cười: “Em đã đoán được rồi, có phải đàm phán thành công rồi không?”
Bùi Danh Chính ôm cô, nhẹ nhàng đung đưa: “Không phải đã nói rồi sao, hôn anh thì anh mới nói cho em biết.”
Hai người cười đùa em một anh anh một câu, còn chưa kịp phản ứng lại thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Trương Phó đẩy thẳng cửa bước vào: “Tổng Giám đốc Bùi…”
Đường Nhật Khanh cứng đờ người. Cô theo bản năng đẩy Bùi Danh Chính ra, giữ một khoảng cách với anh. Nhưng vẫn bị Trương Phó nhìn thấy.
Trương Phó xấu hổ đứng ở cửa, cũng không biết nên tiến vào hay lui ra.
“Khụ khụ!” Bùi Danh Chính ho nhẹ hai tiếng, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trương Phó cúi đầu nói: “Người phụ trách Hằng Tinh đến rồi, tôi đã sắp xếp họ ở phòng hội nghị rồi.”
Bùi Danh Chính gật nhẹ đầu: “Được, tôi biết rồi. Tôi lập tức qua đó.”
Nghe thấy hai người họ nhắc đến Hằng Tinh, Đường Nhật Khanh đột nhiên nhớ lại buổi trưa Bùi Duy đến tìm cô muốn tài liệu thu mua Hằng Tinh. Cô còn chưa kịp đưa qua đó.
“Đúng rồi, Tổng Giám đốc Bùi, lúc trưa nay Bùi Duy đến tìm tôi muốn tư liệu thu mua Hằng Tinh. Tôi còn chưa đưa qua, anh xem có cần đưa cho anh ta không?”
Hỏi xong, Bùi Danh Chính hơi cau mày: “Nó muốn tư liệu thu mua Hằng Tinh làm gì?”
Thu mua Hằng Tinh là hạng mục lớn của cả công ty, cần tổ chức cuộc họp cao tầng và cả cuộc họp ban giám đốc. Quyết định cuối cùng không do một người, mà do cả tập thể cùng quyết định. Dựa vào sức một mình nó cũng không làm được gì nên hồn.
“Anh ta nói anh ta vì lợi ích của công ty mà tìm hiểu, cũng không nói gì khác nữa.”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính hơi gật đầu: “Vậy em đưa cho nó đi.”
“Vâng.”
Từ phòng Tổng Giám đốc đi ra, Đường Nhật Khanh sắp xếp một phần tư liệu và đưa đến phòng làm việc của Bùi Duy.
Cô vươn tay gõ cửa. Nghe thấy câu trả lời từ bên trong thì Đường Nhật Khang đẩy thẳng cửa bước vào.
“Phó Tổng Giám đốc Bùi, đây là tư liệu mà anh cần. Tôi đã để trên bàn rồi.”
“Được.” Bùi Duy cầm lên, lật xem thử một lúc.
“Nếu như không còn việc gì khác, thì tôi đi trước đây.”
Nói xong, Đường Nhật Khanh xoay người muốn rời đi. Nhưng không ngờ rằng Bùi Duy gọi cô lại: “Đợi một lúc. Tôi không quá hiểu cái bảng biểu này, cô có thể xem hộ tôi không. Còn có phần phân tích số liệu này…”
Trong thoáng chốc, Đường Nhật Khanh còn tưởng mình nghe nhầm, không ngờ rằng Bùi Duy lại hỏi cô vấn đề liên quan đến công việc.
Cô xoay người nhìn Bùi Duy, mỉm cười hỏi: “Phó Tổng Giám đốc Bùi không phải đang đùa tôi chứ?”
“Không có.” Bùi Duy khẽ gật đầu, vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn được.
Thấy dáng vẻ này của anh ta, Đường Nhật Khanh mới xác định anh ta thật sự không đùa. Cô hít sâu một hơi, sải bước lên trước và vươn tay nhận tấy phần tài liệu mà Bùi Duy đưa tới. Cô nhìn qua nói: “Phần phân tích số liệu này tổng hợp dựa vào số liệu mấy năm trước. Nếu như chỉ nhìn qua thôi thì chắc chắn không hiểu.”
Bùi Duy gật đầu: “Hạng mục này tôi vốn không hiểu, nhưng nghe nói hạng mục thu mua Hằng Tinh có thể khiến công ty phát triển vượt bậc. Vì thế tôi mới muốn tìm hiểu.”
Thoáng chốc, Đường Nhật Khanh hơi muốn cười. Trước đây cô đã thấy nhiều dáng vẻ quần áo lụa là của Bùi Duy rồi. Bây giờ thấy anh ta nghiêm túc, ngược lại thấy không quen…
Đột nhiên, ngoài cửa có người gõ cửa. Bùi Duy tùy tiện nói: “Mời vào.”
Cửa vừa mở ra, Chương Tú Tú đẩy cửa bước vào. Giây phút cô ta nhìn thấy Đường Nhật Khanh, nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đơ lại.
“Hai người… đang làm gì vậy!”