Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 383: LẬP TỨC VỀ TƯƠNG NAM!

Giang Vãn Vãn thấy sắc mặt nghiêm túc của Đường Nhật Khanh thì biết cô thật sự quyết tâm, cô ấy hít sâu một hơi, nhìn tiểu Hạo Trạch bên cạnh, có chút chột dạ nói: “Lát nữa đến khách sạn tớ sẽ giải thích với cậu rõ ràng.”

Nghe vậy Đường Nhật Khanh mới đột nhiên phản ứng lại, chuyện này không thích hợp nói trước mặt tiểu Hạo Trạch.

“Được.” Đường Nhật Khanh trả lời, thở phào một hơi rồi quay đầu nhìn tiểu Hạo Trạch đang cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, vừa nãy có phải đã doạ đến con rồi không, cho rằng mình bị bỏ lại?”

Tiểu Hạo Trạch do dự một lát rồi mới gật đầu, cái đầu nhỏ dựa vào lòng Đường Nhật Khanh, không nói gì.

Mà sự thật cũng không phải như vậy, cậu bé không phải sợ hãi mà là thất vọng, thất vọng người ba vất vả lắm cậu bé mới tìm được lại bỏ cậu bé lại một mình, đến ảnh cũng không nhìn…

Cứ như vậy, món quà sinh nhật cậu bé muốn tặng mẹ sẽ bị mất…

Đường Nhật Khanh nâng tay nhẹ nhàng vỗ sau đầu tiểu Hạo Trạch: “Đừng sợ, mẹ đưa con về khách sạn nghỉ một lát.”

Về đến khách sạn, thu xếp cho tiểu Hạo Trạch xong, Đường Nhật Khanh ra ngoài, đi tới cửa trò chuyện cùng Giang Vãn Vãn.

Trong lòng Giang Vãn Vãn đầy áy náy: “Xin lỗi Nhật Khanh, chuyện hôm nay đều trách tớ, tớ không nên đưa tiểu Trạch ra ngoài…”

Đường Nhật Khanh nghe vậy thì nhẹ giọng nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, nói nữa cũng không có tác dụng gì, cụ thể hôm nay đã xảy ra những chuyện gì, cậu nói tớ nghe xem nào.”

Hai tay Giang Vãn Vãn đan vào nhau: “Điều này… phải nói từ chiều hôm qua.”

Cô kể lại chuyện hôm qua gặp Triệu Đình Phong, đến chuyện hôm nay đưa tiểu Hạo Trạch đến cao ốc Bùi thị bên kia, càng nghe sắc mặt Đường Nhật Khanh càng khó coi, cuối cùng không nhịn được nữa: “Ý cậu là Triệu Đình Phong nói anh ấy sẽ không nói thân phận của tiểu Trạch cho Bùi Danh Chính?”

Giang Vãn Vãn gật đầu: “Anh ấy nói anh ấy sẽ không nói linh tinh, nhưng anh ấy còn nói, nếu Bùi Danh Chính tự đoán ra thì không thể trách anh ấy được…”

Nghe vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh dâng lên sự lo lắng bất an mãnh liệt, đột nhiên cô xoay người, đẩy cửa đi vào phòng.

Giang Vãn Vãn vội vàng đi lên hỏi: “Nhật Khanh, cậu sao thế?”

Đường Nhật Khanh không nói hai lời bắt đầu thu dọn hành lý: “Cậu cảm thấy với trí thông minh của Bùi Danh Chính, anh ấy sẽ không đoán ra được sao?”

Bùi Danh Chính đoán ra được thân phận tiểu Hạo Trạch, chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa bây giờ trên mạng lời đồn đại đâu đâu cũng có, tiểu Hạo Trạch còn bị người ta chụp ảnh, nếu Bùi Danh Chính muốn điều tra thì không thể che giấu được sự thật nữa.

Giang Vãn Vãn sợ choáng váng: “Vậy phải làm sao?”

“Đi!” Đường Nhật Khanh cũng không ngẩng đầu, chỉ nhanh chóng thu dọn hành lý: “Tớ muốn đưa tiểu Trạch về Tương Nam, bây giờ đi luôn!”

Giang Vãn Vãn thấy thế thì cũng lập tức thu dọn hành lý theo cô.

Ở một nơi khác, cao ốc Bùi thị.

Hoạt động tuyên truyền thông báo về châu báo ngày cuối cùng kết thúc hoàn mỹ, Bùi Danh Chính đang định về công ty thì Đỗ Nhã Thanh bỗng vọt lên.

“Danh Chính, hoạt động hôm nay kết thúc rồi, hay là tối nay đến nhà em ăn cơm đi? Ba em nói một thời gian rồi không gặp anh…”

Sắc mặt Bùi Danh Chính hờ hững trả lời: “Thôi, hôm nay hơi mệt.”

“Danh Chính…” Đỗ Nhã Thanh chưa chết tâm, tiếp tục đi theo rồi nói: “Hôm nay ba nói bác trai cũng sẽ tới, anh thật sự không đi sao?”

Nghe vậy, Bùi Danh Chính hơi nhướn mày, trong nháy mắt đã hiểu ra, xem ra bữa tiệc lớn ngày hôm nay dù anh không đi thì sớm muộn cũng phải đi.

Đưa tay day day mi tâm, Bùi Danh Chính nhẹ giọng nói: “Ừm, vậy đưa thời gian cho tôi.”

Nghe vậy, đáy mắt Đỗ Nhã Thanh sáng lên, vui vẻ nói: “Được.”

Cất bước đi vào đại sảnh tầng một, Bùi Danh Chính nhìn lướt qua hành lang phòng tiếp khách, đột nhiên nghĩ đến gì, bước chân anh thay đổi phương hướng, đi thẳng về phía bên kia.

Trương Phó đi lên nhắc nhở: “Tổng giám đốc Bùi, tôi đã gọi điện xác nhận với bảo vệ, bé trai đó đã bị mẹ đưa đi rồi.”

“Ừm, tôi biết ròi.”

Bùi Danh Chính nói nhưng bước chân vẫn không hề có ý định dừng lại.

Đi tới cửa phòng tiếp khách, Bùi Danh Chính đẩy cửa, thấy bên trong không có ai, đáy lòng bỗng có vài phần mất mát không nói rõ.

Im lặng một lát, anh đang định xoay người thì tầm mắt bỗng dừng trên ghế sofa.

Là một thứ như tấm thẻ.

Bùi Danh Chính dừng lại một lát, anh bước tới cầm lên, lật tấm thẻ lại, thế mà lại là một tấm ảnh.

Khoảnh khắc nhìn rõ tấm ảnh đó, bùi Danh Chính chỉ cảm thấy có một dòng điện lướt qua toàn thân, thẳng tới đỉnh đầu.

Vậy mà lại là ảnh của anh và Đường Nhật Khanh sáu năm trước!

Cô gái trong bức ảnh cười xán lạn, ngay cả lông mày cũng mang theo vẻ xinh xắn, đáng yêu, sáu năm nay khuôn mặt này đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của anh!

Anh ngày nhớ đêm mong, không ngờ có một ngày lại nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người ở đây!

Trong đầu bỗng lướt qua khuôn mặt cậu bé kia, sự nghi hoặc nơi đáy lòng Bùi Danh Chính càng sâu hơn, rốt cuộc là chuyện gì?

Dường như có thứ gì đó quan trọng bị anh bỏ qua, nhưng nhất thời anh lại không nghĩ ra!

“Ba! Ba vẫn chưa xem ảnh…”

Khi anh rời khỏi phòng tiếp khách, dường như nghe thấy câu nói đó của tiểu Hạo Trạch.

Tay cầm bức ảnh của anh càng siết chặt, Bùi Danh Chính im lặng không nói, vô số đường nét liên kết lại trong đầu anh, tổng hợp lại rồi dần dần hiện lên một bức ảnh rõ ràng.

Chẳng lẽ đứa bé kia…

Người phụ nữ Đường Nhật Khanh này, lại lừa anh sáu năm!

Bỗng nhiên hiểu rõ điều gì, Bùi Danh Chính siết chặt nắm đấm, không chút do dự đi ra ngoài, vẻ mặt rét lạnh.

“Tổng giám đốc Bùi…” Thấy toàn thân Bùi Danh Chính đột nhiên đầy vẻ sát khí, Trương Phó bất an đi lên.

“Điều tra camera, hôm nay là ai đưa đứa bé kia đi, họ đi đâu rồi?!”

Cho dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Trương Phó vẫn lập tức làm việc.

Bùi Danh Chính nắm chặt nắm đấm, quanh thân tản ra hơi thở đáng sợ.

Lần này, anh không quan tâm cô uy hiếp anh thế nào, dù có phải lật khắp chân trời góc bể thì anh cũng phải tìm được cô!

Nửa tiếng sau, sau khi cấp dưới điều tra camera toàn thành tìm được khách sạn Đường Nhật Khanh, Bùi Danh Chính dẫn người nhanh chóng tới khách sạn Victoria.

Một đoàn người khí thế rầm rộ đi qua đại sảnh doạ cho nhân viên lễ tân không dám nói gì.

Trương Phó tiến lên trước, tỏ ý bảo cô ấy nhìn bức ảnh trên điện thoại: “Đường Nhật Khanh, cô gái trong tấm ảnh, số phòng cô ấy là bao nhiêu.”

Nhân viên lễ tân do dự không biết có nên nói không, tầm mắt dừng trên màn hình điện thoại, đột nhiên ánh mắt thay đổi, ấp a ấp úng nói: “Cô ấy… cô ấy đã trả phòng rồi.”

Bùi Danh Chính kìm chế lửa giận hỏi: “Trả lúc nào?”

Nhân viên lễ tân vội vàng trả lời: “Khoảng bốn mươi phút trước… cô ấy dẫn theo một bé nam, vội vội vàng vàng làm thủ tục trả phòng, tôi nhớ rất rõ.”

Sắc mặt Bùi Danh Chính lại âm trầm vài phần, anh lập tức xoay người, bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi thẳng tới sân bay!”

Anh quá hiểu tính cách cô gái này, bây giờ cô sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cùng với thái độ kiên quyết rời đi, rời khỏi anh một lần nữa!

Đi được một nửa, quả nhiên tra ra tin tức, Trương Phó lập tức báo cáo: “Tổng giám đốc, điều tra được rồi, là vé máy bay từ Hải Thành đến thành phố Tương Nam.”

Bùi Danh Chính nhíu chặt lông mày, tâm trạng phức tạp.

Mấy năm nay anh luôn đặt trọng tâm tìm kiếm ở Cảnh Thành, chẳng trách anh lật tung cả Cảnh Thành cũng không tìm được một chút tung tích nào của cô, thì ra cô vốn không ở Cảnh Thành!

Trương Phó thấy sắc mặt Bùi Danh Chính không ổn, do dự một lát vẫn kiên trì tiếp tục báo cáo: “Với tốc độ hiện giờ của chúng ta thì đến khi tới sân bay, chuyến bay của cô ấy có lẽ đã cất cánh.”

Im lặng một lát, Bùi Danh Chính lạnh giọng nói: “Cô ấy thật sự cho rằng có thể chạy trốn sao?”

Bây giờ anh đã biết điểm đến của cô, muốn tìm được cô, có gì khó?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK