CHƯƠNG 237: BÀ LÀ NGƯỜI TỐ CÁO
Đường Nhật Khanh hít một hơi, cuối cùng đem chuyện nhìn thấy ở bệnh viện một năm một mười nói cho Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính nghe xong sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Đường Nhật Khanh không nhịn được hỏi: “Có nên nói chuyện này cho ông cụ Bùi hay không?”
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Tạm thời không cần, chuyện của bọn họ chúng ta cứ mặc kệ.”
Đường Nhật Khanh không nghĩ tới Bùi Danh Chính sẽ bình thản như vậy, cô còn phải hỏi lại thêm vài câu nhưng lại không nghĩ rằng Bùi Danh Chính trực tiếp dời sang chủ đề khác: “Chiều nay anh dẫn em đi tới chỗ này, ăn trưa xong em đến tìm anh luôn nhé.”
Thấy anh dường như không muốn nói nhiều tới đề tài kia, Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau khi ăn trưa xong, Bùi Danh Chính mang theo Đường Nhật Khanh rời khỏi công ty trực tiếp đi tới một quán trà.
Quán trà nhỏ có ba tầng được trang trí vô cùng độc đáo, đến cửa phòng riêng Bùi Danh Chính kéo cửa ra trực tiếp đi vào, trong phòng có một người đàn ông đã ngồi ở đó từ trước giống như đã đợi được một khoảng thời gian rồi, nước trà trước mặt đều đã uống được nửa ấm.
Nhìn thấy Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đi vào, người đàn ông kia lập tức đứng dậy một mực cung kính chào hỏi Bùi Danh Chính.
Đợi lúc tất cả bọn họ ngồi xuống rồi, Bùi Danh Chính mới giới thiệu người đàn ông ngồi đối diện cho Đường Nhật Khanh: “Đây là một người bạn cũ của anh, gọi anh ấy là Đại Xuyên là được.”
Đường Nhật Khanh nhìn Đại Xuyên gật đầu cười.
Đại Xuyên lấy một túi hồ sơ ở bên cạnh ra trực tiếp đẩy đến trước mặt Đường Nhật Khanh: “Đây là tất cả tư liệu nội bộ liên quan tới vụ án của Đường Chính Đông lúc trước.”
Đường Nhật Khanh sững sờ, cô chỉ biết là Bùi Danh Chính mang cô tới đây để gặp một người nhưng lại không nghĩ rằng là anh mang cô tới xem cái này.
“Tôi thật sự có thể xem sao?” Đường Nhật Khanh do dự một lát sau đó giương mắt nhìn về phía Đại Xuyên.
Trước kia cô vì những thứ này đã từng nhờ Kiều Chấn thế nhưng đây là những hồ sơ tài liệu nội bộ nên căn bản không được phép tiết lộ.
Vẻ mặt Đại Xuyên nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Có thể.”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài không hiểu sao lại có chút khẩn trương, cuối cùng rốt cục vẫn lấy hết dũng khí mở túi hồ sơ ra.
Một xấp tài liệu rất dày, toàn bộ đều là chứng cứ chứng minh phạm tội của ba cô, Đường Nhật Khanh có chút lo lắng nhưng vẫn kiên trì đọc qua từng tờ một.
Rốt cục lật đến đơn tố cáo, cô tìm ra những hình ảnh là bằng chứng mà cảnh sát đã tìm ra được từ tủ bảo hiểm của nhà họ Đường so sánh với những tài liệu tư mật mà cô biết, quả nhiên tất cả mọi thứ đều khớp với nhau!
Những cái này ba cô vẫn luôn cất kỹ ở trong nhà vậy mà trong đơn tố cáo lại có những thứ này, nói như vậy, có thể chắc chắn là người tố cáo chính là nhân viên trong nội bộ nhà họ Đường!
Không cần phải tiếp tục lật xem nữa, trong lòng Đường Nhật Khanh đã có đáp án của mình.
Cô hít một hơi thật dài, trong lòng có một sự ngột ngạt không nói rõ ràng được.
Cô cẩn thận chỉnh sửa lại những tài liệu kia một lần nữa sau đó thả lại vào trong túi hồ sơ, ngẩng đầu nhìn Đại Xuyên cười cười: “Cảm ơn anh.”
Từ đầu tới cuối, cô cũng không hề nói thêm một câu.
Đại Xuyên rời đi, trong phòng riêng chỉ còn lại hai người Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính, Bùi Danh Chính rốt cục mở miệng: “Tìm ra chưa?”
Đường Nhật Khanh uống một ngụm trà nóng, hai tay phát lạnh mới ấm lên được một chút, cô nhẹ gật đầu: “Ừm, Dương Thu Dung.”
Đều khác biệt với suy đoán lúc trước của cô.
Thì ra là từ lúc Dương Thu Dung làm người giúp việc ở nhà họ Đường đã âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội về kinh tế của ba cô, về sau bà ta cùng ba của Bùi Duy yêu đương, lúc sắp đính hôn Dương Thu Dung sợ những chuyện xấu bà ta làm trước đó bị lộ ra nên lúc này mới tố cáo ba cô. . .
Nói cho cùng, chuyện này cũng không trách được người khác, nếu như ba cô giữ mình trong sạch thì cũng sẽ không bị người khác nắm được nhược điểm.
Từ quán trà ra ngoài Đường Nhật Khanh trầm mặc lên xe, lúc xe khởi động đột nhiên tay cô cảm thấy ấm áp, tay đã được một bàn tay khác bọc lại.
“Em định làm như thế nào?”
Bất kể nói thế nào thì cũng đều là do Dương Thu Dung hại nhà họ Đường thành cái bộ dáng nghèo túng bây giờ.
Trầm mặc trong giây lát, Đường Nhật Khanh ung dung mở miệng: “Mặc dù Dương Thu Dung là vì lợi ích cá nhân của bà ta thế nhưng ba em thật sự cũng đã phạm tội, nếu như bây giờ em lại trả thù bà ta thì cũng có khác gì bà ta đâu?”
Trong xe mờ tối nhưng Bùi Danh Chính cảm thấy đôi mắt của cô đang chiếu sáng rạng rỡ, anh hiểu ý cười một tiếng, đưa tay vuốt đầu của cô, khẽ nói: “Xem ra em đã thật sự trưởng thành rồi.”
Không cố chấp ân oán của đời trước, cô thật sự sống thông suốt hơn so với đại đa số người khác, nhìn thấu mọi thứ.
Bùi Danh Chính vươn tay ôm Đường Nhật Khanh vào lòng, rất lâu cũng không nói chuyện,
Đường Nhật Khanh nguyện ý sẽ bỏ qua chuyện cũ thế nhưng là anh lại không giống như vậy, giữa anh và Dương Thu Dung không chỉ có một việc phải xử lý, còn nhiều thời gian, đối phó với Dương Thu Dung và Bùi Duy anh tự có biện pháp của mình.
Xe dừng lại ở cửa chính công ty, Bùi Danh Chính còn có một cuộc hẹn xã giao khác cần ra ngoài nên đưa Đường Nhật Khanh tới cổng công ty sau đó lái xe rời đi.
Đường Nhật Khanh đi qua đại sảnh, tâm tư lơ lửng.
Bây giờ rốt cục cô đã biết rõ người tố cáo là ai, trong nội tâm của cô cũng biết rõ cô và Bùi Duy đã không còn nửa phần quan hệ nào, Dương Thu Dung hẳn là cũng sẽ không lại níu lấy cô không thả.
Nghĩ như vậy, Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng thở ra, bước chân dưới chân cũng tăng nhanh hơn một chút, hoàn toàn không hề chú ý chung quanh.
Phùng Thiến ngồi ở khu nghỉ ngơi lầu một đang mặt mày hớn hở nói chuyện phiếm cùng mấy người bạn, nhìn thấy Đường Nhật Khanh đi qua đại sảnh sắc mặt không khỏi trầm xuống, nhíu mày lại.
Bạn cô ta ngồi đối diện thấy sắc mặt Phùng Thiến không đúng, vội vàng mở miệng hỏi thăm: “Thiến Thiến, cậu sao vậy?”
Phùng Thiến tức giận cắn răng: “Người phụ nữ kia, sao cô ta lại trở về đây!”
Cô ta nói xong ngay cả người bạn bên cạnh cũng không them quan tâm trực tiếp lấy điện thoại đi động ra gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, bên kia liền có người nghe: “Alo, chuyện gì vậy Thiến Thiến?”
“Cậu! Cậu lừa cháu! Người phụ nữ Đường Nhật Khanh kia cô ta vẫn còn ở công ty! Căn bản chưa hề bị đuổi đi!”
Đàm Bân nghe thấy vậy kinh ngạc hỏi ngược lại: “Cái gì?”
Phùng Thiến thở không ra hơi nói: “Vừa rồi cháu tận mắt nhìn thấy cô ta ở công ty! Không phải cậu nói với cháu cô ta sẽ bị đuổi việc sao!”
Rõ ràng cậu đã đáp ứng với cô ta chắc chán sẽ khiến cho Đường Nhật Khanh rời đi, nhưng bây giờ…
Đàm Bân vội vàng khuyên giải: “Thiến Thiến cháu đừng có gấp, cậu lập tức gọi điện thoại hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì!”
“Cháu không có kiên nhẫn! Cậu, Bùi thị có cô ta thì không có cháu, có cháu thì không có cô ta, cậu căn bản cũng không biết hiện tại đồng nghiệp trong phòng nói cháu như thế nào đâu!”
“Thiến Thiến! Cháu tuyệt đối đừng làm loạn! Cháu có lòng…”
Không đợi Đàm Bân nói hết lời, Phùng Thiến liền trực tiếp cúp điện thoại, bất chấp tất cả đuổi tới thang máy.
Cậu đã không giúp được cô ta thì cô ta cũng chỉ có thể tự mình giải quyết!
Trở lại văn phòng, Đường Nhật Khanh có chút mệt mỏi rã rời, cô cầm lấy cái cốc quay người liền đi tới phòng trà nước.
Đợi lúc cô cầm cốc cà phê trở lại văn phòng, vừa đẩy cửa ra liền thấy trong phòng có một người đứng ở đấy.
“Phùng Thiến. . . Cô tới đây làm gì?” Khi thấy rõ gương mặt người kia rồi Đường Nhật Khanh không khỏi giật mình.
Phùng Thiến tức hổn hển, trừng mắt nhìn Đường Nhật Khanh cuồng loạn nói: “Vì sao cô vẫn còn có mặt ở công ty!”
Đường Nhật Khanh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Phùng Thiến trực tiếp cầm một xấp tài liệu ở trên bàn lên hung hăng ném về phía cô.
Cô vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị tập tài liệu đập trúng, tay run một cái, cà phê liền từ trong cốc đổ hết lên người cô.
“Bởi vì cô mà tôi đã mất hết mặt mũi! Đều tại cô!” Phùng Thiến vừa gào thét vừa đưa tay đem tất cả đồ vật trên mặt bàn đều quăng hết xuống đất.
Đường Nhật Khanh hoàn toàn không hiểu tình hình gì đang diễn ra thì đã nhìn thấy Phùng Thiến cầm đồ đạc nện lên trên người cô, cô chỉ có thể vừa trốn tránh vừa lên tiếng nói: “Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói… Phùng Thiến…”
“Ai muốn nói chuyện với cô!”
Phùng Thiến tiện tay cầm một cái chậu hoa nhỏ ở bên cạnh lên, đưa tay liền muốn đập về phía Đường Nhật Khanh, Đường Nhật Khanh hoảng hốt vội vàng định thừa cơ né tránh, vừa mới kéo cửa phòng ra định chạy ra ngoài thì lại nghe thấy “Bang” một tiếng vang lên từ phía sau lưng, là tiếng chậu hoa rơi xuống đất!
Đường Nhật Khanh vừa định kêu người tới thì đột nhiên phát hiện ở sau lưng không có tiếng động, cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Phùng Thiến đã ngã xuống đất, cau mày, vẻ mặt thống khổ ôm ngực, dáng vẻ như đang không thở được!
Cái này. . . Đến cùng là xảy ra chuyện gì!