CHƯƠNG 29: ĐẾN ‘CHỮA CHÁY’
“Ừ, đưa theo nhiều người lại phiền toái.”
Bùi Danh Chính bỏ lại một câu rồi đi vào phòng tắm.
Đường Nhật Khanh nghĩ đến tập tài liệu dự án còn chưa kịp xem xong, trong lòng căng thẳng, xem ra, cô phải tranh thủ thời gian.
Chỉ còn vài ngày nữa là phải đi công tác ở thành phố Nam Hải rồi, Đường Nhật Khanh nhanh chóng làm quen với công việc thư ký, vừa phải dành thời gian để tìm hiểu về dự án Nam Hải, bận đến đầu óc quay cuồng.
Sau khi theo Bùi Danh Chính họp xong, Đường Nhật Khanh lập tức sắp xếp lịch trình tiếp theo cho anh, xác định không có gì sai sót nữa mới bắt đầu chỉnh lý tài liệu vừa được đưa đến.
Thư ký tổng giám đốc nhìn thì có vẻ là công việc nhàn hạ, nhưng thực tế thì là một người phải xử lý các loại việc, cô bắt buộc phải làm không có sai sót nào, chu toàn, đảm bảo không gây phiền phức cho lãnh đạo, mới coi như là làm tròn chức trách.
Hồ Nguyệt Như lấy thân phận người vào trước, luôn chèn ép cô, đưa cho cô những công việc vất vả, phiền phức nhất, nhưng cô trước giờ không bao giờ than vãn, việc nào cũng nhận, tuy có vất vả một chút nhưng cũng học được nhiều điều trong thời gian ngắn.
Bùi Danh Chính đi ra ngoài, Hồ Nguyệt Như đi theo anh, Đường Nhật Khanh vừa xử lý xong việc, thời gian rảnh rỗi, đang định xem thêm tài liệu, không ngờ điện thoại bàn có cuộc gọi đến.
“Alo, xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc Bùi Thị.”
“Alo, chào cô, thư ký Đường, tôi là An Nhu, thư ký của phó tổng giám đốc Phương, phó tổng có một cuộc gặp mặt bàn chuyện làm ăn, cần một người phiên dịch tiếng Đức, đúng lúc nhân viên phiên dịch tiếng Đức ở phòng phiên dịch công ty hôm nay xin nghỉ, chúng tôi bất đắc dĩ có xem qua sơ yếu lý lịch nhân viên công ty, biết được cô có văn bằng 2 là tiếng Đức, cô có thể tới chữa cháy giúp chúng tôi được không?'”
Đường Nhật Khanh vừa nghe, bàn tay cầm ống nghe siết chặt: “Tôi thì không vấn đề gì, nhưng có lẽ tôi cần xin ý kiến của Bùi tổng đã.”
Bảo cô đến giúp không thành vấn đề, nhưng nếu cô tự ý rời khỏi vị trí làm việc, đến lúc đó bên này có chuyện gì bị ảnh hưởng, cô cũng khó ăn nói.
“Cô yên tâm đi, phó tổng Phương sẽ liên hệ với Bùi tổng nói rõ tình hình.”
“Vậy thì tốt.” Đường Nhật Khanh cúp máy, dặn dò thư ký tổng giám đốc khác đến phòng làm việc của cô chuyên trực điện thoại để tránh bỏ sót thông báo quan trọng nào, trước khi đi, cô cũng không yên tâm, lấy điện thoại nhắn tin cho Bùi Danh Chính, sau đó mới tới phòng làm việc của phó tổng giám đốc Phương.
Khi đến nơi, phó tổng giám đốc Phương không có ở đó, thư ký An Nhu của ông ấy thì đã đợi cô lâu rồi, An Nhu người cũng như tên, toàn thân tản ra khí chất ôn nhu, dịu dàng, bình tĩnh. Nhìn thấy Đường Nhật Khanh, cô ấy thân thiện chào hỏi rồi dẫn cô đến phòng khách.
Trên đường đi, An Nhu giới thiệu qua tình hình cho Đường Nhật Khanh: “Hôm nay phó tổng Phương gặp đại diện đối tác bên Đức, chính là công ty kỹ thuật bên Đức mà lần trước ông ấy đi công tác, bởi vì hai bên đã bàn bạc cũng gần xong rồi, đối phương lại vô cùng có thành ý hợp tác, nên bay thẳng đến Hải Thành, bàn giá cả cuối cùng với chúng ta.”
“Cho nên lát nữa sẽ có nhiều từ vựng liên quan đến điều khoản giá cả và một số từ chuyên ngành, cô cần dịch thật chính xác, nếu không chỉ một lỗi nhỏ cũng tạo thành sai sót lớn.”
An Nhu nói thì ôn hòa, nhưng khi trình bày vấn đề rất rõ ràng, Đường Nhật Khanh cũng hiểu rõ, bây giờ bàn đến giá cả là vấn đề then chốt cuối cùng của hai bên, cực kỳ quan trọng.
Nhưng mà, cô cũng khá tự tin với khả năng tiếng Đức của mình, dù sao thì cô cũng tốt nghiệp từ trường chuyên ngoại ngữ, ngoài tiếng Trung, tiếng Anh, cô còn biết một chút ngôn ngữ vài nước nữa, dịch liên quan đến bàn bạc trao đổi không làm khó được cô.
Đến phòng đón khách, Đường Nhật Khanh đi theo An Nhu vào, chào hỏi với Phương Vĩnh Thành và hai đại diện người Đức xong, sau đó thì ngồi vị trí phía sau Phương Vĩnh Thành.
Cuộc đàm phán bắt đầu, mới đầu còn vài từ đơn giản, hai bên biểu đạt lập trường của nhau, xem hợp đồng, đợi hai bên tìm hiểu rõ về kích cỡ và tiêu chuẩn đối phương mong muốn rồi thì đến giai đoạn căng thẳng.
Dự án lần này nói trắng ra là giao lưu kỹ thuật dựa trên cơ sở trao đổi sản phẩm, Bùi Thị muốn nghiên cứu sản phẩm kỹ thuật mới, cần một vài kỹ thuật nào đó của công ty nước Đức, chỉ trả phí thì không được, đối phương vì bảo đảm lợi ích và sức cạnh tranh của mình, yêu cầu Bùi Thị đặt hàng của công ty họ, bọn họ mới cung cấp sản phẩm kỹ thuật chủ yếu, nhưng không truyền thụ kỹ thuật chính.
Còn Bùi Thị vì muốn đột phá, tạm thời đồng ý sẽ sử dụng linh kiện của bọn họ, để tạo ra sản phẩm mới của mình, nhưng như vậy thì không thể không nâng cao giá thành, Bùi Thị phải đặt đơn hàng đến một con số nhất định rồi họ mới cho phép Bùi Thị cử nhân viên tới Đức học hỏi kỹ thuật.
Vì thế, để có được đến học hỏi kỹ thuật, Bùi Thị muốn tranh thủ lợi ích cho mình, không thể không đè thấp giá cả linh kiện xuống được.
Hai bên bàn đi bàn lại vẫn chưa quyết được, thấy thời gian sắp đến trưa, Phương Vĩnh Thành dùng kế tạm hoãn, ông ta nhìn Đường Nhật Khanh, lạnh lùng nói: “Nói với bọn họ, chúng ta đã đặt bàn ở khách sạn gần đây, mời họ ăn trưa, sau đó về nghỉ ngơi rồi bàn tiếp.”
Đường Nhật Khanh hiểu ý, truyền đạt ý của ông ấy cho đại diện bên Đức nghe.
Sau đó, An Nhu dẫn đại diện nước Đức đi sang khách sạn bên cạnh, Đường Nhật Khanh đi chậm phía sau, nhìn đồng hồ, đang do dự xem có nên hỏi Phương Vĩnh Thành là cô có thể về được chưa, còn chưa kịp hỏi, Phương Vĩnh Thành đã nhìn ra ý của cô: “Thư ký Đường, cô không thể không đi, nếu cô về rồi, chúng tôi phải nói chuyện với hai đại diện Đức kia thế nào đây!”
Đường Nhật Khanh cười cười, vốn định thoái thác, dù sao thì nhiệm vụ của cô không phải là phiên dịch, nhưng vừa nghĩ tới Phương Vĩnh Thành sẽ không dễ dàng để cô đi, nên cô đành đồng ý.
Nhưng mà, tận mắt thấy thái độ khi làm việc của Phương Vĩnh Thành, Đường Nhật Khanh không thể không bội phục ông ta, đúng là gừng càng già càng cay, nói chuyện đâu ra đấy, lập trường vững chắc, bàn mấy lần, cũng chưa để lộ ra chút nào giá cả mà mình muốn.
Hơn nữa, lần trước ở văn phòng cô có nghe Bùi Danh Chính nói với Phương Vĩnh Thành là không cần vội vàng quay lại làm việc, nên nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng chưa đến hai ngày ông ấy đã lại quay lại làm việc, có thể thấy ông ta đam mê công việc như thế nào.
Đường Nhật Khanh đang ngẩn ra, thì Phương Vĩnh Thành đang đi trước cô đột nhiên đi chậm lại, nói: “Tôi nghe nói cô là con gái của Đường Chính Đông?”
Đường Nhật Khanh hơi ngẩn ra, ngẩng mắt lên nhìn Phương Vĩnh Thành.
Ông ta biết ba cô sao?
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng ạ.”
Phương Vĩnh Thành nhìn cô một lát rồi không nói gì nữa, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Xem ra cô được dạy dỗ rất tốt.”
Đường Nhật Khanh hơi ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn Phương Vĩnh Thành, nhưng người đàn ông đó đã tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cũng không nói gì nữa.
Mà ý tứ thật sự trong lời nói Phương Vĩnh Thành là khen hay chê, cũng cũng chưa rõ,
Đi theo Phương Vĩnh Thành vào phòng bao đã được chuẩn bị trước, Đường Nhật Khanh tiếp tục thực hiện vai trò làm phiên dịch, bữa ăn rất vui vẻ.
Phương Vĩnh Thành cũng uống khá nhiều rượu, An Nhu thấy ông ấy cần nghỉ ngơi, nên lập tức đi hỏi phục vụ một phòng bao khác rồi dìu ông ấy sang, trước khi đi còn đưa cho Đường Nhật Khanh một tập tài liệu, dặn dò cô cầm về công ty.
An Nhu và Phương Vĩnh Thành đi rồi, chuyện tiễn đại diện công ty bên Đức đương nhiên do Đường Nhật Khanh làm nốt.
Hai người Đức đó khá tốt, trước khi đi, một người đàn ông trong đó tên là Rolf có đưa cho Đường Nhật Khanh bản báo giá cuối cùng: “Hôm nay rất vui, chúng tôi sẽ về tổng công ty để truyền đạt yêu cầu của bên cô, nhưng chúng tôi cũng muốn xem báo giá sản phẩm cuối cùng của bên cô, như vậy thì chúng tôi mới có thể làm hết khả năng để chiết khấu.”
Đường Nhật Khanh vừa nghe đối phương đồng ý chiết khấu, hơi kích động, cô nhìn tập tài liệu trong tay, tùy tiện lật ra, đúng là có thấy một bản báo giá bằng ba thứ tiếng: Anh, Trung, Đức.
Chắc là tài liệu An Nhu chuẩn bị để đưa cho đại diện người Đức, Đường Nhật Khanh không nghĩ nhiều, đưa thẳng tập tài liệu tiếng Đức cho họ.
Rolf nhận lấy tài liệu, tỏ lời cám ơn, chủ động tiến lên ôm Đường Nhật Khanh, còn hôn nhẹ lên má cô.
Đường Nhật Khanh nhất thời không có cách nào từ chối, chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận, cô hoàn toàn không chú ý, ở cửa khách sạn phía không xa, Bùi Danh Chính đang nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh băng.