CHƯƠNG 275: ĐÁP ỨNG CÔ TA MỘT NGUYỆN VỌNG SINH NHẬT
Sắc mặt của Đỗ Nhã Thanh có chút xanh xao, giống như đã đợi một khoảng thời gian rồi, cô ta bước tới nhìn Bùi Danh Chính, trực tiếp bỏ qua không nhìn Đường Nhật Khanh.
“Danh Chính, anh tại sao không gặp em?”
Bùi Danh Chính ngước lên, nhàn nhạt trả lời: “Thời gian làm việc, lịch trình rất bận.”
Sắc mặt của Đỗ Nhã Thanh trầm xuống, giống như đang cố nín nhịn nhưng thế làm được.
Mặt mày của Bùi Danh Chính hờ hững hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Đỗ Nhã Thanh hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói từng từ từng câu một: “Hôm nay là sinh nhật của em, trước đây anh đã đồng ý với em, mỗi năm đều sẽ đáp ứng một nguyện vọng sinh nhật của em.”
Bùi Danh Chính cau mày, còn chưa kịp lên tiếng, Đường Nhật Khanh đã rút tay ra.
Cô mỉm cười nhìn Bùi Danh Chính: “Hai người nói chuyện trước đi, em đợi anh ở bên ngoài.”
Nói xong thì cô trực tiếp đi ra ngoài.
Bùi Danh Chính cau mày, liếc qua thân ảnh của người phụ nữ đang đứng đằng xa kia, trong trong lại thấy lại xuất hiện một tia không kiên nhẫn, anh nhìn Đỗ Nhã Thanh, cất giọng: “Nói đi.”
Đỗ Nhã Thanh hít một hơi thật sâu, chần chừ một chút mới nhẹ nhàng nói: “Anh có thể cùng em đi thăm mẹ em được không, ngày giỗ của bà ấy sắp đến rồi.”
Mẹ của Đỗ Nhã Thanh 5 năm trước đã qua đời vì căn bệnh ung thư, đây cũng là nguyên nhân vì sao Đỗ Lăng Phong thương yêu con gái như vậy.
Nghe thấy cô ta nói như vậy, Bùi Danh Chính ngước lại có chút ngạc nhiên, vốn còn tưởng cô ta sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng gì đó, nhưng không ngờ…
Huống hồ, Bùi Danh Chính cũng hiểu loại cảm giác mất mẹ này, đáy lòng không tự chủ được nảy sinh ra vài phần cảm thông…
Năm nay ngày giỗ của mẹ anh, anh đã đi một mình, ngay cả Đường Nhật Khanh cũng không có nói.
Anh hiểu tâm trạng của bản thân, đem những niệm tưởng và tư niệm đều trói chung vào một ngày này, trước yêu cầu của Đỗ Nhã Thanh, anh vậy mà có chút không biết từ chối làm sao.
Trầm mặc một lúc, anh nhẹ nhàng đáp ứng: “Được, tôi đi cùng cô.”
Đỗ Nhã Thanh nghe thấy thì rất vui mừng, cô ta kích động nắm lấy tay của Bùi Danh Chính: “Danh Chính! Cảm ơn anh!”
Đường Nhật Khanh đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy một màn này thì trái tim đột nhiên hơi thắt lại, có cảm xúc phức tạp không thể diễn tả thành lời, trong lòng rõ ràng tin tưởng Bùi Danh Chính sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cô, thế nhưng cô vẫn để tâm như vậy.
Đường Nhật Khanh nhìn không rời mắt, không lâu sau, đừng sau truyền đến tiếng bước chân, còn chưa kịp quay đầu lại thì cô nghe thấy giọng nói của Bùi Danh Chính: “Đi thôi.”
Lên xe, Bùi Danh Chính đối với chuyện vừa rồi không nhắc đến nửa chữ, ngược lại cảm xúc còn có chút lạnh lùng.
Đường Nhật Khanh định cẩn thận dò hỏi thì Bùi Danh Chính đột nhiên rút điện thoại ra, gọi đi: “Trương Phó, chuyện liên quan đến Dương Thu Dung có thể để lộ ra ngoài rồi.”
Phân phó đơn giản xong, anh trực tiếp tắt điện thoại.
Đường Nhật Khanh có chút bối rối, đối diện với sự thay đổi cảm xúc đột ngột của anh, cô muốn hỏi thì lại sợ đụng chạm đến anh, nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn được mà hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Bùi Danh Chính nhàn nhạt đáp: “Chỉ là để một vài người nhận sự trừng phạt mà thôi.”
Dương Thu Dung và Bùi Duy, đối với anh mà nói chính là cái gai trong lòng, luôn đau âm ỉ.
Đường Nhật Khanh hơi nhíu mày, nhớ đến Chương Tú Tú dính vào mấy chuyện kia, cô dường như có thể dự đoán được hậu quả liên quan đến chuyện của Dương Thu Dung nếu bị lộ ra.
Chương Tú Tú và Dương Thu Dung là cùng một loại người, nếu như để bọn họ biết những tin tức đó là do Bùi Danh Chính tiết lộ ra, chỉ sợ bọn họ sẽ không cam tâm từ bỏ.
Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng khuyên: “Thật ra, chúng ta không cần phải cứ giữ khư khư quá khứ không buông, dù sao cuộc sống cần hướng về phía trước không phải sao?”
Nghe cô nói vậy, Bùi Danh Chính giọng trầm thấp nói: “Có một số chuyện có thể quên, nhưng có một vài chuyện phải ghi nhớ.”
Thấy Bùi Danh Chính như thế này, cô không rõ Đỗ Nhã Thanh rốt cuộc đã nói gì với Bùi Danh Chính nữa, thế nào lại khiến cho anh phản ứng mạnh như vậy, thế nhưng cô đã rõ, chuyện mà Bùi Danh Chính đã nhận định, cho dù cô đi khuyên thì anh cũng không thay đổi.
Liên quan đến các tư liệu đen về Dương Thu Dưng đã được lan khắp trong tầng lớp thượng lưu của các vị phu nhân ở Hải Thành.
Vốn Dương Thu Dương tưởng rằng bà ta cuối cùng cũng có thể thưởng thụ cuộc sống giàu sang, dựa vào địa vị của con trai ở nhà họ Bùi, ít nhất bà ta cũng có chỗ đứng trong giới các phu nhân giàu có quyền quý, thế nhưng ai biết, không biết từ đâu lộ ta tư liệu đen trực tiếp đánh bà ta về nguyên hình.
Tham gia một buổi thưởng trà, chẳng qua đi vào nhà vệ sinh thì bà ta đã nhìn thấy mấy người chỉ chỉ trỏ trỏ với bà ta, thần sắc kỳ quái nhìn lén bà ta.
Khi trở về phòng khách, bà ta đi đến cửa thì nghe thấy một giọng nói cố ý đè thấp từ trong phòng truyền ra.
“Tôi thấy bà ta thật sự coi mình thành người phu nhân quyền quý rồi, thấy bà ta bình thường dáng vẻ kiêu ngạo, có mấy chuỗi trang sức hận không thể đeo hết lên trên người!”
“Trước đây tôi cảm thấy bà ta không tốt đẹp gì lắm đây, không ngờ bà ta còn đi câu dẫn nhiều người đàn ông có vợ giàu có như vậy, biết người biết mặt mà không biết lòng nha! Người của nhà họ Bùi đều bị bà ta làm cho mất hết mặt mũi rồi!”
“Đúng thế, bà ta còn cho rằng con trai của mình tương lai có thể thừa kế gia sản của nhà họ Bùi nữa chứ! Thế nhưng chúng ta đều hiểu rõ, chẳng qua chỉ là con riêng của gái bán hoa! Ở đâu cũng bị Bùi Danh Chính áp chế, muốn trở người còn không được!”
“Còn nữa, các bà nghe nói chưa, mặt của Dương Thu Dung đó động chạm không ít cao kéo đó, lần trước ở buổi thưởng trà thấy mặt mày của bà ta cứng đờ, trên trán còn để lại vết tiêm mờ mờ!”
Những phu nhân bình thường thích nhất là nói chuyện bát quái, tối qua họ nhân được tin tức liên quan đến Dương Thu Dung thì lập tức truyền cho nhau, hôm nay bà một câu tôi một câu, giọng nói hứng thú càng lúc càng nói.
Dương Thu Dương đứng ở cửa sắc mặt đã sớm tái xanh, bà ta nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi dậm chân, hận không thể trực tiếp xông vào cho bọn họ một trận, thế nhưng cuối cùng lý trí chiếm thể thượng phong, bà ta mang sắc mặt âm trầm trở về phòng, cầm lấy túi của mình, dưới ánh mắt của mọi người mà quay đầu bỏ đi.
Dương Thu Dung tức giận đi ra khỏi cửa lớn, cầm lấy điện thoại gọi cho Bùi Duy, đợi cả nửa ngày cũng không có ai nghe máy, bà ta lại nghiến răng, âm thầm mắng: “Con với chả cái! Thật sự không trông cậy được!”
Bà ta cắn răng bước lên xe, nói với tài xế: “Đến biệt thự của Bùi Duy!”
Không đến 20 phút thì xe đã đừng trước cửa lớn của ngôi biệt thự ba tầng, Dương Thu Dung đẩy cửa bước xuống, mặt mày tức giận đập cửa: “Mở cửa!”
Người làm chạy ra, khi nhìn thấy là bà ta thì bị dọa sợ: “Phu nhân…”
“Bùi Duy đâu! Gọi nó ra đây cho tôi!”
Bà ta chịu bao đau khổ vất vả mới có được ngày hôm nay, hiện nay sao có thể để người ta phá hoại danh tiếp của bà ta được!
Người làm đi đằng sau Dương Thu Dung, nhỏ tiếng nói: “Cậu chủ… mấy ngày chưa có về nhà rồi…”
“Cái gì!” Dương Thu Dung trợn trừng mắt, đi đến phòng khách quét qua một vòng, lại hỏi: “Tú Tú đâu! Gọi nó ra đây!”
Người làm lập tức đi lên lầu gọi người.
Không đến 5 phút sau thì Chương Tú Tú đã xuống lầu, nhìn thấy Dương Thu Dung đang ngồi trên ghế sô pha, tủi thân mở miệng: “Mẹ…”
Không đợi Dương Thu Dung nói bất cứ điều gì, Chương Tú Tú đã bước đến, mặt mày tủi thân nói: “Mẹ, Bùi Duy anh ấy đã ba ngày không có về nhà, mẹ xem thế nào khuyên anh ấy về đi…”
Dương Thu Dung chân mày nhíu càng chặt, bà ta hừ lạnh nói: “Tôi còn không liên lạc được với nó, sao giúp cô khuyên nó được chứ!”