CHƯƠNG 199: CHÚ Ý CỬ CHỈ
Triệu Đình Phong và Đường Nhật Khanh nói chuyện không ít, thấm thoát đã trôi qua nửa tiếng, Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn thời gianm định hỏi tại sao Bùi Danh Chính vẫn chưa đến thì bỗng dưng Triệu Đình Phong mở miệng nói: “Lão Bùi đến rồi!”
Thuận theo tầm nhìn, Đường Nhật Khanh nhìn qua, quả thật nhìn thấy Bùi Danh Chính đi tới, mặc dù ánh đèn mờ ảo, lại cách thật xa nhưng ánh mắt đầu tiên cô cũng nhận ra được Bùi Danh Chính.
Trong lòng cô vui lên một chút, đang muốn tiến lên đón anh thì đột nhiên nhìn thấy Bùi Danh Chính quay người đợi cô gái ở phía sau cùng đi.
Người phụ nữ đó mặc váy đỏ, hành vi cử chỉ đều rất ưu nhã, cô ta đi bên cạnh Bùi Danh Chính, nụ cười treo trên mặt cùng Bùi Danh Chính ở sát nhau thấp giọng nói cái gì đó.
Đường Nhật Khanh ngây người, ánh mắt ngây ngốc.
Anh không phải nói anh có chuyện phải xử lý, sao giờ lại đi cùng một người phụ nữ đến chỗ này?
Triệu Đình Phong cũng nhìn thấy, cảm thấy sự biến hóa sắc mặt của Đường Nhật Khanh, anh ta vội cười trừ, thử phá vỡ cái tình huống ngại ngùng này: “Lão Bùi còn dẫn người tới, sao không nói với tôi, chắc chỉ là xã giao trong công việc…”
Sắc mặt của Đường Nhật Khanh âm trầm, nhíu chặt mày, xa xa nhìn hai người đó.
Vào lúc này, họ đi qua khu sàn nhảy, một người đàn ông có ý với cô gái mặc váy đỏ, Bùi Danh Chính nhanh tay kéo tay cô ta đến bên cạnh.
Người phụ nữ mặc váy đỏ đó đụng vào ngực của Bùi Danh Chính, mỉm cười, áp sát Bùi Danh Chính nói cái gì đó, hình như là đang cảm ơn.
Đường Nhật Khanh nhìn cảnh này từ xa, trong lòng cô có một sự tức giận không thể giải thích được.
Triệu Đình Phong luôn quan sát biểu tình của Đường Nhật Khanh, nhìn sắc mặt của cô đã âm trầm liền đè thấp giọng nói: “Tôi… bây giờ đi gọi lão Bùi qua đây!”
Nói xong anh ta định đi qua đó.
Đường Nhật Khanh đưa tay giữ anh ta lại: “Đừng đi.”
Cô hít thở sâu, nói với Triệu Đình Phong nhưng cũng giống như đang thuyết phục chính mình: “Có lẽ bởi vì công việc, đừng đi làm phiền họ.”
Triệu Đình Phong chỉ đành dừng lại: “Được.”
Mặc dù nói như vậy, anh ta với tư cách là anh em tốt của Bùi Danh Chính nên đã rút điện thoại gửi tin nhắn cho anh: “Chị dâu ở quầy bar, chú ý cử chỉ!”
Tin nhắn đã gửi đi nhưng Bùi Danh Chính căn bản không có nhìn điện thoại, mà chọn một chiếc salon nhỏ, cùng người phụ nữ váy đỏ ngồi xuống và gọi đồ uống.
Đường Nhật Khanh ngồi bên này quầy bar, mới uống được vài ngụm đồ nước, khi quay đầu lại thì nhìn thấy Bùi Danh Chính ở bên kia, cũng không nói gì.
Triệu Đình Phong ở bên cạnh cũng trầm mặc, thấy Bùi Danh Chính không nhìn điện thoại thì sốt ruột chết đi được.
Hơn 20 phút qua đi, Triệu Đình Phong cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, vội kiếm cớ rời đi, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Danh Chính.
Sau vài hồi chuông thì bên kia mới nghe máy: “Alo, có chuyện gì sao?”
“Lão bùi, anh làm cái gì thế? Chỉ bận trêu gái mà không nhìn điện thoại!” Triệu Đình Phong quay đầu, nhìn về hướng Đường Nhật Khanh, sợ cô nhìn thấy điều bất thường.
Bùi Danh Chính ngữ khí bình bình: “Làm sao?”
“Chị dâu cũng ở đây, anh có biết không, ở bên phía quầy bar đó, anh đi cùng cô gái khác cũng không biết với tôi một tiếng, tôi có thể giúp anh che chở! Tôi thấy chị dâu hình như ghen rồi!”
Bùi Danh Chính nghe anh ta lải nhải nhiều như vậy, lúc này mới hiểu, anh quay đầu nhìn ra phía quầy bar, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô đang uống đồ uống có màu đỏ.
Cô vậy mà còn dám uống rượu?
Bùi Danh Chính nhíu mày, nghe đầu dây bên kia không ngừng truyền ra âm thanh của Triệu Đình Phong, lông mày nhíu càng chặt.
“Cậu cảm thấy tôi cần cậu che chở sao?” Bùi Danh Chính ngữ khí trầm đi vài phần: “Đừng quản chuyện của tôi, chông trừng cô ấy cho tốt, đừng để cô ấy chạy loạn, đợi lúc nữa tôi sẽ qua đó.”
Vừa dứt lời thì anh tắt máy, cất điện thoại đi.
Người phụ nữ mặc váy đỏ ở đối diện tự nhiên cũng nghe thấy những gì anh đã nói trong điện thoại, nhìn anh cười khẽ, cô ta mở miệng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”
Bùi Danh Chính lắc lắc đầu: “Không sao, cô tiếp tục nói đi, sau đó chứng nhận quyền sử hữu của mấy cửa hàng đó đều được cấp rồi sao?”
Người phụ nữ đó gật đầu, trầm giọng nói: “Được cấp hết rồi, cho nên sau này anh trai tôi ôm tiền chạy mấy, chủ của mấy cửa hàng đó tự nhiên cũng cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu đến, thế nhưng nhà chúng tôi đã phá sản rồi, hết cách, sau đó nữa chính là phó tổng Bùi của tập đoàn nhà họ Bùi tiếp quản mảnh đất này, nói là muốn mở…”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Anh ngừng lại trong vài giây, sau đó ngẩng lên nhìn người phụ nữ đối diện, gật đầu với cô ta: “Cảm ơn cô bằng lòng nói cho tôi những điều này.”
Người phụ nữ đó lắc lắc đầu: “Theo lý mà nói nên là gia đình chúng tôi cảm ơn tập đoàn nhà các anh mới đúng.”
Bùi Danh Chính cầm ly uống, nhấp một ngụm rượu whisky, quay sang hướng của Đường Nhật Khanh, nhìn cô.
Người phụ nữ ngồi đối diện Bùi Danh Chính quan sát thấy anh không chú tâm lắm, liền đứng lên nói khẽ: “Tổng giám đốc Bùi, nếu như anh còn có chuyện khác, vậy thì tôi không làm phiền nữa.”
Bùi Danh Chính cũng đứng dậy, gật đầu điềm nhiên nói: “Đi đường cẩn thận.”
Thấy cô ta rời đi, Bùi Danh Chính mới quay người lại thì thấy Đường Nhật Khanh đang ngồi trước quầy bar, ly rượu kia đã uống hết, sắc mặt của anh liền sa sầm.
Người phụ nữ này rõ rành tửu lượng không tốt, còn khăng khăng muốn uống rượu!
Anh sải bước đến chỗ của Đường Nhật Khanh.
Mà Đường Nhật Khanh hoàn toàn không nhận ra, đẩy chiếc ly rỗng về phía trước, nói với nhân viên pha chế: “Anh đẹp trai, thêm một ly nữa!”
“OK!” Nhân viên pha chế ra giấu tay tay tỏ rõ đã biết với Đường Nhật Khanh, sau đó tay chân lập tức hoạt động .
Không lâu sau, một ly đồ uống màu đỏ giống khi nãy được đặt trên bàn.
Đường Nhật Khanh khẽ nhếch môi cười, định đưa tay ra cầm thì đột nhiên có một cái từ đằng sau cô thì ra, không nặng không nhẹ đè tay của cô lại.
Đường Nhật Khanh hơi sững người, sau có có chút không vui quay lại, vừa quay lại thì thấy ánh mắt tức giận của người đó.
“Anh… anh sao lại qua đây?”
Anh vừa rồi không phải còn ở cùng với người phụ nữ đó, sao đột nhiên lại đến tìm cô rồi?
“Người đẹp đó đâu?” Đường Nhật Khanh quay đầu, ánh mắt đang nhìn ra phía sau lưng của Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính nhíu mày, vừa nãy Triệu Đình Phong nói trong điện thoại còn nói cảm giác cô đang ghen, cô bây giờ có chỗ nào giống như đang ghen chứ? Rõ ràng là hận không được anh ở bên người phụ nữ khác…
Ánh mắt lại rơi vào cái ly rượu đỏ kia, sắc mặt của Bùi Danh Chính liền sầm xuống, đưa tay cầm ly rượu lên, ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh rồi chất vấn: “Còn dám uống rượu? Đường Nhật Khanh?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì bị đứng hình hai giây rồi bật cười: “Uống rượu gì chứ?”
Bùi Danh Chính do dự trong chớp mắt, liếc qua cái lý ở trong tay, anh đã uống thử.
Chua chua ngọt ngọt, đâu phải là rượu, rõ ràng là nước hoa quả.
Thử một ngụm như thế, lông mày vốn đang cau lại của Bùi Danh Chính mới dần dần được giãn ra.
Anh đặt cái ly xuống, đang muốn giải thích với Đường Nhật Khanh chuyện vừa rồi, bỗng nhiên đằng sau truyền đến một đạo âm thanh.
Triệu Đình Phong cười hi hi đi đến: “Lão Bùi, anh đến rồi!”
Bùi Danh Chính lạnh lùng liếc anh ta một cái, hỏi: “Vừa rồi cậu nói linh tinh cái gì?”
Anh đến đây, thế nhưng nhìn không ra dấu vết ghen tuông nào của Đường Nhật Khanh cả.
Triệu Đình Phong chỉ cười mà không nói, liếc nhìn Đường Nhật Khanh, lại nhìn qua Bùi Danh Chính, chớp chớp mắt, cố tình dùng giọng nói vô tội hỏi: “Anh không có gì muốn giải thích sao? Tôi và chị dâu đã đều rất lâu rồi đó!”
Bùi Danh Chính thật muốn đập anh ta một trận, nhưng đột nhiên nhớ đến Đường Nhật Khanh đang ở bên cạnh.
Anh quay qua nhìn Đường Nhật Khanh, nghiêm túc nói: “Người phụ nữ vừa nãy là em gái của nhà phát triển Handa Plaza, anh hẹn cô ta là để tìm hiểu một vài chuyện trước đây thôi.”