CHƯƠNG 315: EM KHÔNG TRÁCH ANH SAO?
Bùi Danh Chính cúp máy đứng ở cửa phòng, tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, một trái tim căng thẳng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Người làm hại Đường Nhật Khanh còn nấp trong bóng tối, nếu cố ý che giấu, ở trên du thuyền với nhân viên phức tạp, bọn họ không chắc có thể tìm được, nhưng người phía sau này cuối cùng là ai? Có mục đích gì?
Tất cả thắc mắc đều chồng chất trong đầu của Bùi Danh Chính, trong giây lát cũng tìm không ra đáp án.
Đột nhiên, trong phòng vọng đến tiếng động rất khẽ. Anh lấy lại tinh thần vội vàng xoay người đẩy cửa phòng ra.
Đường Nhật Khanh đã tỉnh lại và đang ngồi dậy, cầm cốc nước uống hai hớp, sau đó khẽ hỏi: “Đã điều tra được chưa?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, đi tới và ngồi xuống bên cạnh cô: “Vẫn chưa. Cho nên từ bây giờ trở đi, em phải ở trong tầm mắt của anh, không được phép rời đi nửa bước.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại chăm chú của người đàn ông, Đường Nhật Khanh chỉ đành trả lời: “Được, tất cả mọi chuyện em đều nghe theo anh.”
Chuyện hôm nay xảy ra quá kỳ lạ, không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, hình như cũng không có nguyên nhân gì, bất kể nói thế nào, bọn họ ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, cô cũng không có cách nào bảo đảm cho sự an toàn của mình, cách tốt nhất chính là đi theo bên cạnh Bùi Danh Chính.
Hai mươi phút sau có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trương Phó: “Tổng giám đốc Bùi, là tôi.”
Trương Phó đi tới, vẻ mặt nghiêm túc báo cáo về tình hình vừa điều tra được: “Trên cơ bản đã điều tra tất cả nhân viên làm việc trên thuyền nhưng vẫn không tìm được người. Chúng tôi đã đi dạo một vòng trong đại sảnh, cũng không thấy người nào khả nghi.”
Bùi Danh Chính nhíu mày, mãi một lúc lâu vẫn không nói gì.
Trương Phó nói tiếp: “Tổng giám đốc Lục vẫn luôn ở bên ngoài chủ trì đại cục, nhưng chờ đến chín giờ sẽ bắn pháo hoa, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ lên trên boong thuyền xem pháo hoa. Nếu anh không có ở đó, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm…”
“Tôi hiểu.” Bùi Danh Chính khẽ gật đầu: “Anh đi trước đi, chờ lát nữa chúng tôi sẽ qua.”
Đợi sau khi Trương Phó rời đi, Bùi Danh Chính quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh bên cạnh và khẽ hỏi: “Em có ổn không? Anh không yên tâm để em ở lại đây một mình.”
Đường Nhật Khanh cúi đầu nhìn chiếc váy trên người đã bị bẩn và không khỏi nhíu mày, hơn nữa trên gáy của cô cũng có vết thương, đi ra ngoài như vậy nhất định sẽ dẫn tới các vị khách nghi ngờ, bàn luận linh tinh.
Cô do dự trong giây lát rồi khẽ nói: “Anh qua đó đi, em không đi được. Anh bảo Vãn Vãn ở cùng với em, em chờ anh xong việc, chúng ta lại đi.”
Chuyện tới bây giờ thật sự chỉ có thể làm như vậy, nhưng nếu anh rời đi, cho dù bảo Giang Vãn Vãn đến ở cùng với Đường Nhật Khanh, anh làm sao có thể yên tâm được?
Thấy người đàn ông trầm ngâm, trước sau không định mở miệng, Đường Nhật Khanh cong môi nhìn anh cười: “Em thật sự đã tốt hơn rồi, anh mau đi đi, sớm kết thúc rồi đưa em về nhà.”
Bùi Danh Chính nhìn vẻ mặt người phụ nữ mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn cố lên tinh thần lại thấy hơi đau lòng. Anh nắm tay Đường Nhật Khanh và khẽ nói: “Được, anh sẽ bảo Giang Vãn Vãn ở cùng với em, để Trương Phó gác ở cửa, anh sẽ mau chóng giải quyết xong mọi chuyện, sau đó lại đưa em về nhà.”
Đường Nhật Khanh nghe Bùi Danh Chính nói vậy thì gật đầu: “Anh yên tâm đi, em không sao rồi.”
Chờ sau khi Giang Vãn Vãn đến, lúc này Bùi Danh Chính mới rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Giang Vãn Vãn ngồi xuống mép giường, thấy sắc mặt Đường Nhật Khanh có phần tái nhợt khẽ hỏi thăm: “Nhật Khanh, cậu có đói không? Nếu cậu đói, tớ đi lấy cho cậu chút thức ăn.”
“Không cần.” Đường Nhật Khanh lắc đầu, sắc mặt dần dần trở nên nặng nề: “Vãn Vãn, cậu nói xem, cậu nghĩ ai là người làm ra chuyện tối hôm nay?”
Nghe cô hỏi vậy, Giang Vãn Vãn lập tức nghiêm túc hơn, khẽ nói ra suy đoán của mình: “Tớ thấy chắc là người xảy ra xung đột với cậu trong thời gian gần đây?”
Cô ta vừa dứt lời lại ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh, hai người bốn mắt nhìn nhau, hình như trong nháy mắt đã đồng thời nghĩ tới điều gì: “Sẽ không phải là Hồ Nguyệt Như chứ?”
Hôm nay bọn họ ở trên du thuyền quả thật đã xảy ra xung đột với Hồ Nguyệt Như, bởi vậy người đáng nghi nhất tất nhiên là cô ta.
Đường Nhật Khanh khẽ nhíu mày, lắc đầu nói nhỏ: “Chắc không phải là cô ta đâu.”
Ở trong ấn tượng của cô, cho dù từ trước đến nay Hồ Nguyệt Như không thích cô, nhưng cô ta cũng không dám tìm người tới làm hại cô. Dù sao cô ta là người làm việc dưới quyền của Bùi Danh Chính đã nhiều năm, hiểu rõ một khi bị điều tra ra được sẽ có hậu quả gì.
Giang Vãn Vãn dường như nghĩ tới điều gì, trong lòng cũng không chọn ra được người nào khác: “Vậy sẽ là ai chứ?”
Đoán một lúc vẫn không có manh mối, hai người tất nhiên đổi chủ đề, bất giác qua hơn một giờ, bọn họ nghe phía bên ngoài có tiếng nổ, chắc là đã bắn pháo hoa, tiệc mừng công đã tới lúc kết thúc rồi.
Cả người Đường Nhật Khanh không còn chút sức lực nào, nằm ở trên giường bất giác đã ngủ thiếp đi. Chờ tới lúc Bùi Danh Chính về phòng lại thấy Đường Nhật Khanh đang ngủ, còn có Giang Vãn Vãn ngồi bên giường chống cằm ngủ gà ngủ gật.
“Khụ!”
Anh cố ý ho khẽ một tiếng, cơ thể Giang Vãn Vãn chấn động giống như phản xạ có điều kiện, lập tức đứng lên. Khi thấy Bùi Danh Chính đứng ở bên cạnh, cô ta lập tức tỉnh táo một chút: “Tổng giám đốc Bùi!”
Bùi Danh Chính nhìn lướt qua người phụ nữ vẫn ngủ yên ở trên giường, cố nói khẽ hơn: “Tôi đưa cô ấy về. Lát nữa tôi sẽ bảo người của tôi đưa cô an toàn về nhà, cô không cần lo lắng.”
Giang Vãn Vãn lùi lại bên cạnh, nhường chỗ cho Bùi Danh Chính: “Được, tất cả đều nghe theo sắp xếp của ngài.”
Tuy nói mấy ngày gần đây cô ta thường gặp mặt Bùi Danh Chính, nhưng bất kể nói thế nào anh cũng là lãnh đạo của cô ta, cô ta là một nhân viên nhỏ, khi gặp anh lại vô thức cảm thấy hoảng sợ, khẩn trương.
Sau khi Giang Vãn Vãn rời đi, Bùi Danh Chính đi tới bên giường, nhìn người phụ nữ hít thở đều đặn mà vô thức thấy mềm lòng. Anh cúi người dịu dàng bế cô lên, bước nhanh ra ngoài.
Bùi Danh Chính xuống khỏi du thuyền lại bế Đường Nhật Khanh lên xe, dặn tài xế lái thẳng xe về nhà.
Đi được nửa đường, Đường Nhật Khanh cảm giác xóc nảy nên tỉnh lại. Cô vừa mở mắt thì phát hiện ra mình nằm ở trong lòng Bùi Danh Chính, vừa ngước mắt đã nhìn thấy quai hàm hoàn hảo và hầu kết lộ ra rõ ràng của người đàn ông.
Cô cẩn thận giơ tay lên, dùng bụng ngón tay chạm nhẹ vào hầu kết nhô ra của người đàn ông.
Cho dù động tác của cô rất nhẹ nhưng người đàn ông vẫn cảm giác được. Bùi Danh Chính hơi cúi đầu nhìn người phụ nữ còn chưa kịp rút tay về, anh theo bản năng giơ tay ra và nắm chặt lấy tay cô.
Bắt gặp vẻ ngây thơ có vài phần giống trẻ con trên mặt người phụ nữ cùng chút lúng túng khi bị bắt được, ánh mắt Bùi Danh Chính lập tức dịu dàng hơn.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác cay đắng lại dâng lên trong đầu. Anh do dự một lát mới hỏi: “Không bắt được hung thủ, em có trách anh không?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, khẽ nói: “Anh đã cố gắng hết sức rồi, chuyện này không trách anh được.”
“Em có thể hiểu được là tốt nhất.” Bùi Danh Chính im lặng một lát, sau đó lại nói: “Mấy ngày này, em cũng đừng tới công ty nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Đường Nhật Khanh nghe anh nói vậy thì lập tức tỉnh táo lại, cô vội vàng ngồi dậy và hơi kinh ngạc hỏi: “Sao anh không cho em tới công ty?”