CHƯƠNG 301: CHỈ LÀ QUÂN CỜ CỦA ANH ẤY
“Có thật không!” Đường Nhật Khanh vừa mừng vừa sợ, chỉ thiếu nhảy cẫng lên trên ghế: “Thật sự là chúng ta sao!”
“Đúng, buổi chiều anh sẽ gặp mặt người chịu trách nhiệm dự án bên công ty bất động sản Lâm Dụ.”
“Quá tốt!” Đường Nhật Khanh kích động chóp mũi cay cay, nước mắt suýt nữa chảy ra.
Khoảng thời gian này, vì lần này kêu gọi đầu tư, cô bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết, đối mặt với áp lực đối thủ cạnh tranh, đối mặt với áp lực công ty góp vốn, cô không cả nỡ ngủ. Không ngờ tới, bọn họ thật sự trúng thầu!
Bên đầu điện thoại kia truyền tới giọng đàn ông dịu dàng: “Buổi chiều em cứ ở nhà nghỉ đi, buổi tối anh có thể sẽ phải đi xã giao, hôm khác bù cho em.”
“Xế chiều em đến công ty, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi.” Đường Nhật Khanh cười khẽ: “Anh không cần lo cho em, cần xã giao cứ đi xã giao.”
Cúp điện thoại xong, Đường Nhật Khanh ăn nốt bữa sáng, nghỉ ngơi một lúc thì đi đến công ty.
Tin trúng thầu đã truyền đến công ty, Đường Nhật Khanh mới vừa đi làm, Tiểu Trương đã tiến lên đón, nhẹ giọng nói: “Chị Nhật Khanh, Tổng giám đốc Bùi có hẹn xã giao ra ngoài, hình như là liên quan tới chuyện công trình.”
“Tôi biết, bây giờ còn việc gì cần tôi xử lý, em cứ mang hết đến đi.”
“Được, chờ một chút, em gửi chị cái này.”
Đường Nhật Khanh tâm tình vui vẻ trở lại phòng làm việc, nhìn phòng làm việc đã dọn dẹp sạch sẽ, tiện tay cởi áo khoác treo lên.
Mới vừa cầm điện thoại lên xem tin tức, Lục Nghiêu đã gọi đến, Đường Nhật Khanh không suy nghĩ nhiều, ấn nút trả lời.
“Học trưởng.”
Lục Nghiêu nở nụ cười: “Khanh Khanh, chuyện trúng thầu, em biết không?”
Đường Nhật Khanh cười một tiếng: “Em biết rồi, chúc mừng anh.”
“Chuyện lần này công lao của em không nhỏ, chờ bên này quyết định xong chuyện, đến lúc đó chúng ta làm một bữa tiệc ăn mừng mới được.”
“Tiệc ăn mừng nhất định là phải làm, đến lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp chi tiết. . .”
Đường Nhật Khanh đang nói, đột nhiên nghe phía bên ngoài có tiếng ồn ào, cô vội đứng lên, đi tới cửa phòng làm việc.
Lục Nghiêu nghe bên này đột nhiên không có tiếng, vội vàng mở miệng hỏi: “Khanh Khanh? Sao thế?”
Đường Nhật Khanh đứng ở trước cửa sổ, xuyên qua cửa sổ lá sách nhìn thấy bên ngoài Bùi Duy và Tiểu Trương đang tranh cãi gì đó.
Nhận thấy chuyện này không đúng, cô hít sâu một hơi, vội vàng nói với bên kia: “Học trưởng, nói sau nhé, bên này em có chút việc cần xử lý.”
Nói xong, cô thẳng tay tắt điện thoại, đi tới cửa, kéo cửa phòng làm việc ra.
“Sao thế?”
Tiểu Trương mặt đỏ bừng lên, trong ngực ôm một xấp văn kiện, chặn Bùi Duy không muốn để cho anh ta tiến lên.
Bùi Duy sắc mặt u ám, nghe thấy có tiếng, quay lại nhìn về bên này, lúc thấy Đường Nhật Khanh, chân mày hơi nhíu lại, trầm giọng nói: “Đường Nhật Khanh, tôi có chuyện nói với cô.”
Đường Nhật Khanh đi lên trước, nhận lấy văn kiện từ tay Tiểu Trương, nhẹ giọng phân phó: “Tiểu Trương, em đi làm việc trước đi, chuyện ở đây để chị xử lý.”
Tiểu Trương sắc mặt do dự, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu: “Vâng.”
Đợi Tiểu Trương rời đi, Bùi Duy nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh lạnh lùng nói: “Các người đúng là quá hèn hạ!”
Tự dưng không đầu không đuôi bị mắng một câu, Đường Nhật Khanh đầu óc mơ hồ, cô nhíu mày, nhìn Bùi Duy hỏi ngược lại: “Tôi làm sao?”
Bùi Duy lại nhấn mạnh một lần: “Vì trúng thầu, Bùi Danh Chính thật là hèn hạ! Chuyện gì cũng làm được!”
“Cạnh tranh vốn chính là cạnh tranh bằng bản lĩnh, anh nói chúng tôi hèn hạ, anh không hèn hạ sao? Phó tổng giám đốc Bùi, anh không phải thằng nhóc loai choai, anh không có năng lực trúng thầu thì đừng có chạy đến đây chê chúng tôi nho chua.”
Bỏ lại những lời này, Đường Nhật Khanh không chút do dự xoay người đi vào trong phòng làm việc của mình.
Bùi Duy cười nhạt, đi theo cô vào phòng làm việc: “Đường Nhật Khanh, cô tưởng là lần này các cô trúng thầu thật à? Cần tôi kể cho cô câu chuyện đằng sau không?”
Đường Nhật Khanh cũng không quay đầu lại thẳng thừng từ chối: “Không cần, tôi không có hứng thú.”
Bùi Duy hừ lạnh, tự mình nói: “Nhưng tôi muốn để cô biết! Vốn là tôi và Tiêu Nhạc Phi chiêu đãi lão Phùng, ông ta vô cùng coi trọng chúng tôi, còn cố ý đề cử, giúp chúng tôi móc nối các mối quan hệ! Tất cả mọi người đều cho là lần này chúng tôi sẽ trúng thầu, nhưng hết lần này tới lần khác ở giây phút cuối cùng, chuyện xảy ra xoay ngược lại!”
Bùi Duy đi tới trước bàn làm việc, hai tay chống ở trên bàn làm việc, từ trên cao nhìn xuống Đường Nhật Khanh, tiếp tục nói: “Nguyên nhân là bởi vì Bùi Danh Chính, anh ta đem Chương Tú Tú đến tiếp rượu thay tôi, giúp tôi kết nối quan hệ với tổng giám đốc Tần của doanh nghiệp nhà nước, khiến cho danh sách trúng thầu ban đầu thay đổi! Cô nói xem, anh ta có hèn hạ không?”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh nhíu mày, trong đầu rối như tơ.
“Trước mặt có quan hệ do tôi và Tiêu Nhạc Phi kiếm được, ở giây cuối cùng, anh ta bóp đứt đường sống của tôi, cản đường chặn hết cố gắng của chúng tôi! Ngồi không ngư ông đắc lợi!” Bùi Duy cười nhạt: “Càng buồn cười là tôi, Tiêu Nhạc Phi, Chương Tú Tú cũng chẳng qua chỉ là con cờ của anh ta mà thôi, anh ta cài sẵn một cái bẫy, chờ chúng tôi tự động nhảy vào!”
“Không thể nào.” Đường Nhật Khanh chối theo bản năng: “Anh ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy!”
“Đường Nhật Khanh, cô đánh giá quá thấp anh ta quá! Chẳng qua là…”
Bùi Duy kéo dài giọng, nhìn về phía Đường Nhật Khanh ánh mắt càng phức tạp: “Điều khiến tôi không ngờ tới nhất là, anh ta lừa cả cô!”
Sáu chữ cuối tựa như mấy cây nhọn đâm, chợt đâm trúng lòng Đường Nhật Khanh, cả người cô lạnh lẽo, suy nghĩ thành một mảnh hỗn độn.
Bùi Duy ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô cười khan mấy tiếng: “Người anh này của tôi, ác hơn tôi nghĩ nhiều! Mỗi một người trong tay anh ta đều là con cờ thôi, cô là bạn gái anh ta, nhưng cũng chỉ là một trong số quân cờ đó thôi à?”
Bỏ lại những lời này, Bùi Duy xoay người, đi nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Đường Nhật Khanh ngồi ở trước bàn làm việc, trong đầu không ngừng quanh quẩn những lời đó của Bùi Duy.
Anh ta nói những thứ này đều là thật sao?
Khoảng thời gian này, Bùi Danh Chính quả thật không hề ưa kiểu đút lót quan hệ, mà hôm nay công bố kết quả, đối với cô mà nói, cũng là một kết quả tương đối bất ngờ.
Lại liên tưởng đến những lời Phùng Khánh Minh, trong nháy mắt, tâm trạng Đường Nhật Khanh càng phức tạp.
Nếu thật đúng như Bùi Duy nói, cách làm Bùi Danh Chính như vậy có gì khác bọn Tiêu Nhạc Phi? Mà Bùi Danh Chính như vậy, lòng dạ sâu đến mức khiến cô sợ hãi, không lạnh mà run.
“Cốc cốc!”
Hai tiếng tiếng gõ cửa trong nháy mắt khiến cho Đường Nhật Khanh phục hồi lại tinh thần, cô giương mắt, nhìn Giang Vãn Vãn ngoài cửa, có chút kinh ngạc: “Vãn vãn, sao cậu lại tới đây?”
“Nhật Khanh!” Giang Vãn Vãn vành mắt đỏ hoe, thay đổi khuôn mặt thường ngày cười đùa, mặt như đưa đám đi vào trong: “Tớ đã gặp phải một thằng trai tồi. . .”
Thấy Giang Vãn Vãn đứt hơi, Đường Nhật Khanh lập tức đứng dậy đi lên phióa trước, mở miệng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Tên Tiếu Vũ đó chính là một thằng đểu! Lần đầu gặp đã muốn yêu mình. Ban đầu mình rât vui, không ngờ trong lúc vô tình nhìn thấy Messenger anh ta, cùng lúc nói chuyện với bốn năm người phụ nữ! Làm mình sợ quá chạy luôn!”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh trợn mắt hốc mồm hỏi: “Cái gì? Quá đáng như vậy?”
Không đợi Giang Vãn Vãn trả lời, Đường Nhật Khanh đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi một câu: “Anh ta có chiếm được gì của cậu không đấy!”