Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 59: GẶP ÁC MỘNG

Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, chưa kịp suy nghĩ kỹ thì điện thoại đã đổ chuông.

Anh lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn từ số lạ: “Tổng giám đốc Bùi, ngày mai gặp… ”

Cuối cùng còn ghi chú tên: Lục Thi Linh.

Bùi Danh Chính siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt lạnh lẽo.

Anh không thể nào hiểu rõ, rốt cuộc Lục Thi Linh này muốn làm gì? Chuyện tối nay chẳng qua chỉ là để thăm dò anh mà thôi. Cô ta có làm chuyện quá đáng hay không anh cũng không rõ.

Thế nhưng anh chẳng có thời gian và sức lực để chơi tiếp với cô ta. Bây giờ lựa chọn tốt nhất là thẳng thắn. Anh phải thẳng thắn nói rõ với Lục Thi Linh, miếng đất này anh phải có được, cho dù bọn họ có giở bất kỳ thủ đoạn nào cũng chẳng có tác dụng.

Lục Bình Xuyên quả nhiên lắm mưu nhiều kế, biết rằng cho dù ông đã đáp ứng miệng đưa miếng đất này cho anh, nhưng chỉ cần án binh bất động trước, một Lục Thi Linh, một Lục Thanh Trì cũng đủ khiến anh không còn sức chống đỡ rồi.

Hay cho một kế tiên lễ hậu binh.

Nhưng anh đã không đợi kịp, càng không thể để cho Đường Nhật Khanh bị kéo vào, đánh nhanh thắng nhanh là lựa chọn tốt nhất của anh lúc này.

Bùi Danh Chính cất điện thoại di động, trong đầu đang suy nghĩ nên làm thế nào thì bỗng nhiên nghe được trên giường bên cạnh truyền tới tiếng nấc nghẹn ngào.

Bùi Danh Chính ngước mắt lên, dưới ánh đèn vàng, anh thấy Đường Nhật Khanh trên giường lúc này đang co rúc lại, nhỏ giọng khóc nức nở, anh bước nhanh tới, đi đến bên cạnh giường thấy hai mắt của cô vẫn đang nhắm chặt giống như đang nằm mơ.

Gặp ác mộng.

Bùi Danh Chính nhíu mày, thuận thế ngồi xuống bên giường, do dự trong nháy mắt, sau đó giơ tay ra nhẹ nhàng vỗ lên vai Đường Nhật Khanh.

“Đừng đi. . .”

Đường Nhật Khanh bỗng lên tiếng, hai tay quơ lung tung, tóm luôn cánh tay của anh.

Bùi Danh Chính cảm thấy cánh tay của mình bị chụp lại, anh nhìn về phía cô thấy cô vẫn kéo chặt cánh tay anh không chịu buông ra, trong miệng còn nhỏ giọng lầm bầm: “Ba… Đừng đi… Con tin tưởng ba…”

Trong giọng nói lí rí rời rạc, Bùi Danh Chính hiểu được thì ra cô là mơ thấy Đường Chính Đông.

Trước khi Đường Chính Đông bị bắt, ông ta rất thương Đường Nhật Khanh, cô ấy dựa dẫm vào ba ruột của mình là có thể hiểu được.

Hai cánh tay của Đường Nhật Khanh cầm lấy cánh tay của anh, nắm rất chặt, anh cử động thân thể nhưng không ngờ giọng của cô càng nghẹn ngào hơn:”Ba ơi, ba đừng đi, ba ơi…”

Người phụ nữ run rẩy năn nỉ khiến cho Bùi Danh Chính không tự chủ được trong lòng như thắt lại, anh cúi mắt chăm chú nhìn cô dưới ánh đèn mờ tối. Trong lòng giống như có gì đó chậm rãi tan ra…

Đây là lần đầu anh thấy Đường Nhật Khanh yếu đuối như thế. Lúc ban đầu khi gặp cô ở nhà Bùi Duy, cô rất chật vật, tuyệt vọng lại vẫn cứ kiên cường, kiêu ngạo.

Nhưng mà bây giờ cô hoàn toàn chính là một cô bé khát khao cầu xin ba ruột của mình, dỡ xuống tất cả phòng bị trên người. Cô không còn là tiểu thư con nhà giàu kiêu ngạo của người nhà họ Đường, không phải là thư ký làm việc giỏi giang, gọn gàng bên cạnh anh nữa, cô chỉ là một cô bé nhỏ bị vứt ở bên đường mà thôi.

Trong lòng Bùi Danh Chính mềm ra, nhẹ nhàng giơ tay vén tóc của cô qua một bên, sau đó vỗ nhẹ vào lưng cô.

Trong chốc lát, Đường Nhật Khanh đã yên tĩnh lại, không còn nhỏ giọng nức nở nữa nhưng vẫn không chiu buông tay anh ra.

Bùi Danh Chính do dự trong chốc lát, sau đó dứt khoát giữ luôn tư thế này nằm xuống bên cạnh cô.

Đêm dần về khuya, một cánh tay khác của Bùi Danh Chính duỗi ra, nhẹ nhàng ấn công tắc trên tường, tắt đèn ngủ…

Sau mấy tiếng Đường Nhật Khanh nhúc nhích thân thể, chậm rãi mở mắt ra, đầu cô hơi mê man, huyệt thái dương giật giật, cô định giơ tay lên xoa mi tâm thì nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ bên cạnh truyền tới.

Thân thể của cô cứng đờ, đột nhiên ý thức được trong lồng ngực của mình đang ôm cái gì, tay cô thuận thế sờ soạng, rốt cuộc sờ được một cánh tay săn chắc lại còn tỏa ra hơi ấm, cô cả kinh ngay tức thì, cả người nhất thời tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô chậm rãi buông tay ra, ngồi thẳng lên, mượn ánh sáng yếu ớt chiếu qua khẽ cửa sổ, lúc này mới phát hiện một người đàn ông đang nằm bên cạnh, trong bóng tối mờ mờ nhưng đường nét nửa bên khuôn mặt rõ ràng kia cùng với mùi hương gỗ nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể anh không phải là Bùi Danh Chính thì là ai?

Đường Nhật Khanh nhìn anh chăm chú, cô ngây người một lúc trong bóng tối sau đó mới từ từ nhớ lại. Ký ức cuối cùng còn sót lại trong đầu cô gần như là cô và Bùi Danh Chính đã ở quán bar đó. Anh đột nhiên bị Lục Thi Linh dẫn đi. Tiếp theo đó cô cảm thấy phía sau lưng mình truyền tới một mùi lạ, cô quay đầu nhìn bốn phía, ngửi thêm hai hơi nữa, sau đó cảm thấy cơ thể mềm nhũn, cô mất đi ý thức…

Ngoài ra, những chuyện khác cô vẫn không có ấn tượng gì cả.

Còn về việc cô trở về như thế nào, hơn nữa tại sao lại ôm một cánh tay của Bùi Danh Chính mà ngủ thì cô hoàn toàn không biết.

Đường Nhật Khanh liếc mắt nhìn sắc trời còn tối bên ngoài, trời còn chưa sáng, thời gian vẫn còn sớm.

Cô lại nằm xuống vị trí lúc nãy, lắng nghe tiếng hít thở đều đặn của người đàn ông bên cạnh, cảm thấy yên lòng vô cớ.

Trong lúc mơ hồ cô lại ngủ thiếp đi, lúc thì tỉnh lại một lần nữa mặt trời đã lên cao.

Mà trên giường lớn đã không còn thấy bóng dáng của Bùi Danh Chính từ lâu.

Đường Nhật Khanh đứng dậy, nhìn lướt qua chiếc giường lớn trống rỗng, đưa tay ra sờ vị trí trống trải bên cạnh, hoàn toàn không còn độ ấm, giống như chưa từng có người nào đã từng nằm ở bên cạnh.

Cô đứng dậy rửa mặt như thường lệ, cô làm xong mọi thứ thì đi thẳng đến phòng bên cạnh gõ cửa.

Trong chốc lát, cửa phòng mở ra, Bùi Danh Chính mặc quần áo tắm, hình như anh mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt.

Đường Nhật Khanh do dự trong nháy mắt, sau đó vội vã mở miệng: “Tổng giám đốc Bùi, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi…”

“Đầu còn choáng váng không?” Bùi Danh Chính ngắt ngay lời nói của cô, trong giọng nói không mang theo bất cứ tình cảm gì.

Đường Nhật Khanh thành thật trả lời: “Còn hơi. . .”

“Vào đi.” Bùi Danh Chính nói xong câu này thì cất bước vào phòng.

Đường Nhật Khanh hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn theo vào.

Vừa vào cửa cô thấy trên bàn ăn hình tròn đã để sẵn ba ly nước, cô chưa kịp phản ứng lại thì Bùi Danh Chính đã đứng bên cạnh nhìn ba ly nước kia, mở miệng ra lệnh: “Trước tiên cô hãy uống xong ba ly nước này đã.”

Uống nước? Đầu óc Đường Nhật Khanh mơ hồ, hoàn toàn không biết Bùi Danh Chính đang làm gì, nhưng không đợi cô mở miệng hỏi Bùi Danh Chính đã cúi người, tiện tay cầm một ly nước lên đưa đến trước mặt cô.

Bầu không khí có phần kỳ lạ, Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm ly nước kia, do dự vài giây, đưa tay đỡ lấy, cô chậm rãi đưa lên mũi ngửi không có mùi lạ gì, chỉ là nước uống bình thường.

Bùi Danh Chính nhìn một loạt động tác này của cô, không khỏi nhíu mày, vừa tức vừa cười: “Tôi mà lại hại cô sao?”

Cô thử uống một hớp, quả thật chỉ là nước uống bình thường Đường Nhật Khanh từ từ uống nửa ly nước, đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp truyền tới: “Tối qua cô trúng thuốc mê nên mới bị ngất.”

“Thuốc mê?” Đường Nhật Khanh cả kinh, trong đầu xẹt qua cảnh tượng tối qua, quả thực cô chẳng nhớ rõ chuyện gì…

Cô nghi hoặc nhìn Bùi Danh Chính, chờ anh giải thích tiếp, nhưng Bùi Danh Chính lại đột nhiên hất cằm lên, ra hiệu cho cô nói: “Uống xong những thứ này tôi sẽ nói cho cô biết.”

Đường Nhật Khanh không chút do dự, liên tục uống xong ba ly nước, sau đó giương mắt nhìn Bùi Danh Chính.

Bùi Danh Chính tựa hồ không nghĩ tới cô uống xong ba ly nước nhanh như vậy, đáy mắt lộ ra ý cười, hờ hững mở miệng nói: “Là Lục Thi Linh làm, cô ta là cố ý chơi chúng ta…”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, siết chặt ly nước trong tay hỏi: “Là vì miếng đất kia?”

Sắc mặt Bùi Danh Chính đột nhiên nghiêm túc mấy phần: “Đúng, thế nhưng chúng ta không có thời gian và công sức để dây dưa không rõ với người của nhà họ Lục, vì vậy hôm nay chúng ta phải đi gặp Lục Bình Xuyên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK