CHƯƠNG 217: BUỔI ĐẤU THẦU THẤT BẠI
Đáy lòng của Đường Nhật Khanh nháy mắt minh bạch, cũng biết đôi giày trong tay từ đâu mà ra.
Cô hơi cau mày, trực tiếp ôm cái hộp đi ra cửa lớn.
Vừa đi tới gần, Tiêu Nhạc Phi đã mỉm cười chào hỏi với cô: “Như thế nào? Có thích không?”
Đường Nhật Khanh trực tiếp đưa chiếc hộp trong tay cho Tiêu Nhạc Phi: “Xin lỗi tổng giám đốc Tiêu, tôi không cần.”
Tiêu Nhạc Phi mỉm cười vô tư: “Cái gì mà cần hay không cần chứ, tôi tặng cô, cô nhận là được rồi.”
Nghe thế, sắc mặt của Đường Nhật Khanh hơi sầm xuống, bước lên nửa bước cứng rắn dúi cái hộp vào trong lòng của Tiêu Nhạc Phi: “Xin lỗi, tôi không thể nhận.”
Dứt lời, không đợi Tiêu Nhạc Phi nói thêm điều gì nữa, Đường Nhật Khanh trực tiếp xoay người rời đi.
Đáy mắt của Tiêu Nhạc Phi hàm chưa ý cười, nhìn thấy bóng dáng của cô đi xa dần, nụ cười trên môi càng đậm.
Trở lại phòng làm việc, Đường Nhật Khanh vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Bùi Danh Chính đã đứng trong phòng làm việc của cô rồi.
Bùi Danh Chính hình như tâm tình không tệ, khi nhìn thấy Đường Nhật Khanh thì sắc mặt dịu dàng hơn vài phần: “Đi đâu vậy?”
“Có chút chuyện nên ra ngoài một chuyến…” Đường Nhật Khanh tùy tiện nói: “Bản kế hoạch đấu thầu đã sửa xong rồi.”
Đường Nhật Khanh nói xong thì lập tức đi đến trước bàn làm việc, lấy bản kế hoạch từ trong ngăn kéo ra đưa cho Bùi Danh Chính.
“Anh xem thử sửa như vậy đã được chưa?”
Bùi Danh Chính lật ra xem, khóe miệng hơi cong lên: “Buổi đấu thầu công khai vào ngày mai, em đi cùng tôi, như thế nào?”
Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Không phải giám đốc Lý của phòng kế hoạch sẽ đi cùng sao?”
Bùi Danh Chính nhướn mày, cười khẽ: “Tôi muốn em đi cùng tôi.”
“Được, em đi cùng anh.” Đường Nhật Khanh gật đầu đồng ý.
Nháy mắt đã đến ngày đấu thầu công khai rồi, địa điểm tổ chức buổi đấu thầu là ở tầng hai của khách sạn Tư Khải.
Bùi Danh Chính dẫn Đường Nhật Khanh và một số nhân viên khác đến thì bên trong đã có rất nhiều người rồi.
Có nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn họ đi đến hàng ghế đầu ngồi.
Sự sắp xếp vị trí trong hội trường có thể thấy rõ địa vị của người tham gia đấu thầu, thế nhưng còn chưa chờ Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh ngồi xuống thì đã phát hiện vị trí bên cạnh của họ chính là người của tập đoàn nhà họ Tiêu!
Tiêu Nhạc Phi chân vắt chéo ngồi đó, híp mắt mỉm cười khi thấy đoàn người của họ đi đến.
Khi nhìn thấy Đường Nhật Khanh đi đến, anh ta thậm chí còn giơ tay chào: “Cô Đường, lại gặp nhau rồi.”
Đường Nhật Khanh không ngờ ở loại trường hợp này, Tiêu Nhạc Phi vẫn có thể chào cô như thế trước mặt Bùi Danh Chính, còn dùng ngữ khí rất quen thuộc nữa chứ.
Cô hơi cau mày, không có đáp lại, tiếp tục sải bước đi về ghế ngồi.
Vừa ngồi xuống, Đường Nhật Khanh đã phát hiện sắc mặt của Bùi Danh Chính có chút sa sầm, quả nhiên, anh nhìn qua cô: “Em rất quen với anh ta?”
Trong ngữ khí của anh pha lẫn sự khó chịu không vui, Đường Nhật Khanh tự nhiên nghe ra, cô vội lắc đầu, ngữ khí rất khẳng định: “Không quen.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt của Bùi Danh Chính mới dịu đi một chút, anh đưa tay ra nhẹ nhàng nắm chặt tay của cô.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, Đường Nhật Khanh càng thêm an tâm, nếu như bị Bùi Danh Chính biết chuyện Tiêu Nhạc Phi tặng giày cho cô, chỉ sợ cô càng khó giải thích, vẫn là không nhắc tới thì tốt hơn.
Sau khi đợi mọi người đến đủ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu, chủ thầu Hoa Trác bước lên bục phát biểu.
“Cảm ơn các đại diện của các công công ty đến tham gia buổi kêu gọi đấu thầu của Hoa mỗ, mục đích hợp tác là cùng nhau giành được lợi ích, nếu như có thể thông qua buổi gọi thầu này chọn ra bên hợp tác thích hợp nhất thì bước đầu của mục đích của buổi đấu thầu này, bây giờ các vị đại diện của các bên xin mời lên sân khấu công khai diễn thuyết, cả quá trình hoàn toàn minh bạch nên mọi người có thể hoàn toàn yên tâm.”
Sau đó là một vàng vỗ tay rồi Hoa Trác lui xuống, tiếp theo là các đại diện của các công ty đi lên rút thăm, sắp xếp trình tự diễn thuyết.
Đại diện đầu tiên bước lên bục là của một công ty nhỏ, nội dung bản kế hoạch đấu thầu rất đơn giản, suy nghĩ cũng chưa toàn diện, anh ta lên bục chưa được 10 phút đã đi xuống.
Sau mấy đại diện của các công ty khác thì bây giờ đã đến lượt của tập đoàn nhà họ Tiêu, Tiêu Nhạc Phi ngồi ở dưới nhìn người đại diện của công ty mình, đáy mắt hiện ra ý cười, anh ta quay đầu nhìn Bùi Danh Chính, sự khiêu khích trong mắt càng rõ ràng.
Người đại diện của tập đoàn nhà họ Tiêu bắt đầu diễn thuyết lúc mới bắt đầu Đường Nhật Khanh còn chưa dám chắc chắn sự bất thường, nghe đến lúc anh ta bắt đầu giới thiệu kế hoạch cụ thể trong hạng mục thì cảm thấy nội dung rất quen.
Đột nhiên, Bùi Danh Chính nắm chặt tay của cô, Đường Nhật Khanh ý thức được ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện sắc mặt của anh rất âm trầm và rất dọa người.
Bùi Danh Chính quay sang nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Em không có phát hiện nội dung diễn thuyết của anh ta rất giống với bản kế hoạch đấu thầu của chúng ta sao?”
Giống! Quả thật là rất giống! Nội dung kế hoạch, ngay cả các chi tiết cũng giống hệt nhau!
Giám đốc Lý ở bên cạnh cũng ngây ngốc, kinh ngạc nói: “Chuyện… chuyện này là thế nào? Bản kế hoạch đấu thầu của chúng ta sao có thể giống tới 70% với bản kế hoạch đấu thầu của tập đoàn nhà họ Tiêu vậy?”
Lúc này, Đường Nhật Khanh không biết nên thế nào mới tốt, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo đang tản ra từ người đàn ông bên cạnh cô, anh hiển nhiên đang cưỡng chế cơn giận.
Giám đốc Lý lắp bắt mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi… chúng ta nên làm sao đây, tiếp theo là chúng ta rồi…”
Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày, trái tim cũng siết chặt lại.
Tiếp theo chính là diễn thuyết của tập đoàn nhà họ Tiêu rồi, không biết tại sao, bản kế hoạch đấu thầu của họ lại giống với bản kế hoạch đấu thấu của tập đoàn nhà họ Tiêu, bọn họ một trước một sau, ngay khi đại diện của tập đoàn nhà họ Tiêu lên bục, người ở dưới bao gồm Hoa Trác chắc chắn có thể nhận ra manh mối.
Hai bản kế hoạch đấu thầu có độ tương đồng cao như vậy, điều đó đồng nghĩ một bên là bản thật, một bên sao chép, thế nhưng ai là chính chủ, ai đi sao chép, chỉ sợ ai cũng nói không rõ được!
Thấy Bùi Danh Chính không có phản ứng, giám đốc Lý lại hỏi một lần nữa: “Tổng giám đốc Bùi… chúng ta lát nữa có lên bục diễn thuyết hay không?”
Bùi Danh Chính siết chắt nắm đấm, ánh mắt âm trầm: “Lên.”
Hiện nay bọn họ không thể lùi bước được nữa, không muốn lên cũng phải lên, cho dù là bản kế hoạch đấu thầu giống nhau đi nữa cũng phải lên, nếu không, tập đoàn nhà họ Bùi của họ sẽ trở thành trò cười cho Hải thành!
Giám đốc Lý đổ mồ hôi lạnh, anh ta rất bồn chồn, Đường Nhật Khanh ở bên cạnh nhìn anh ta căng thẳng như vậy thì nhẹ nhàng khuyên: “Giám đốc Lý, chút nữa lên bục diễn thuyết thì đừng căng thẳng, nếu như có thể, anh có thể nói thêm những điểm khác nữa.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Giám đốc Lý gật gật đầu, đưa tay lau mồ hôi.
Một tràng vỗ tay vang lên, diễn thuyết của tập đoàn nhà họ Tiêu kết thúc, đại diện của tập đoàn nhà họ Tiêu tự tin cúi chào rồi không hoảng không vội đi xuống.
Tiếp theo chính là giám đốc Lý lên bục diễn thuyết.
Dường như bị dọa sợ bởi sự tương đồng trong hai bản kế hoạch đấu thầu nên giám đốc Lý có chút căng thẳng, anh ta đưa tay lau mồ hôi, mở miệng nói: “Tôi là người đại diện của tập đoàn Bùi Thị…”
Anh ta bắt đầu diễn giảng, nhưng hiển nhiên không được trấn định như bên tập đoàn nhà họ Tiêu, không lâu sau, người phía dưới nghe ra sự giống nhau của bản kế hoạch, bắt đầu thấp giọng bàn luận…
Tiếng ồn ào của những người bên dưới càng khiến giám đốc Lý căng thẳng, anh ta càng lúc càng luống cuống tay chân, người bên dưới lại càng hoài nghi bản kế hoạch đấu thầu của tập đoàn nhà họ Bùi…
Chuyện đã đến nước này, Đường Nhật Khanh biết, buổi đấu thầu lần này, bọn họ thất bại rồi!