Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 282: ANH BẾ ĐỖ NHÃ THANH

Mặc dù nói như vậy nhưng Bùi Danh Chính vừa đi, Đường Nhật Khanh lập tức cảm thấy trống rỗng như thiếu đi thứ gì đó.

Thu dọn đồ đạc, Đường Nhật Khanh đang định đến công ty tăng ca, còn chưa ra khỏi cửa biệt thự, bỗng điện thoại đổ chuông.

Nhìn thấy tên trên màn hình, thế mà lại là Lục Nghiêu gọi tới, Đường Nhật Khanh hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng cô vẫn nhận máy.

“Alo, anh Lục.”

“Khanh Khanh, hôm nay có rảnh không?”

Lần trước trong buổi liên hoan làm loạn rất không vui, từ đó đến nay, bây giờ là lần đầu tiên họ liên lạc riêng với nhau.

Do dự một lát, Đường Nhật Khanh còn chưa trả lời thì đã nghe thấy tiếng cười khẽ từ loa vọng lại, anh ta ôn hoà nói: “Yên tâm đi, lần này anh tìm em là có chuyện nghiêm túc muốn nói.”

Nghe thấy anh ta nói vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới thầm thở phào: “Hôm nay em phải đến công ty tăng ca, có lẽ cả ngày đều có thời gian.”

“Vậy đến khi đó anh tìm em đi ăn trưa nhé?”

Đường Nhật Khanh nghĩ Bùi Danh Chính chưa chắc đã có thể về đúng giờ, hơn nữa dù anh về thì cô từ công ty về nhà cũng phiền phức, không bằng dứt khoát gặp Lục Nghiêu ở ngoài, vừa đúng lúc có thể xin lỗi anh ấy chuyện lần trước.

“Được, vậy hẹn thời gian buổi trưa đi.”

Hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt xong, Đường Nhật Khanh cúp máy, vội vàng tới công ty.

Bận rộn vài tiếng, Đường Nhật Khanh xử lý công việc trong tay mình được hơn phân nửa, vừa mới nhẹ nhàng thở ra, uống hết ly cà phê, cô tiện tay lướt vòng bạn bè, đột nhiên thấy bài viết Đỗ Nhã Thanh vừa đăng.

Là một bức ảnh phong cảnh ngoại ô, nhìn thấy núi rừng phía xa, ngược lại không giống ở mộ, góc trái trong tấm ảnh vô tình hay cố ý để lộ một góc tây trang, lại đúng là bộ mà Bùi Danh Chính đã mặc hôm nay khi ra ngoài, status đi kèm bức ảnh chỉ là một câu đơn giản: “Ở bên anh ấy thật tốt.”

Bàn tay nắm điện thoại đột nhiên siết chặt, trong lòng Đường Nhật Khanh dâng lên cảm xúc khác thường.

Không phải cô thích nghĩ nhiều, chỉ là câu nói kèm theo bức ảnh này thực sự khiến người khác không kìm được suy nghĩ viển vông, sự lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt. Đường Nhật Khanh ước gì có thể lập tức lấy điện thoại gọi cho Bùi Danh Chính nhưng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn kiềm chế lại cảm giác xúc động này.

Nhưng sau đó, trong đầu cô lại luôn suy đoán lung tung, ngay cả tâm trạng làm việc cũng biến mất tăm.

Suy đi nghĩ lại, cô vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Danh Chính.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu, cuối cùng bên kia cũng có người nghe máy.

Đường Nhật Khanh vừa kích động vội vàng nhẹ giọng lên tiếng: “Bên phía anh tiến hành…”

Còn chưa nói xong, đầu kia điện thoại bỗng truyền lại giọng nữ: “Cô Đường sao? Ngại quá, tôi là Đỗ Nhã Thanh, Danh Chính bây giờ không tiện nghe điện lắm…”

Không ngờ Đỗ Nhã Thanh lại nghe điện thoại!

Lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, nghe thấy giọng nói đắc ý của người phụ nữ, không kìm được sốt ruột, cô giả vờ bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “Anh ấy đâu? Vì sao cô lại nghe điện thoại?”

Nghe thấy Đường Nhật Khanh hỏi như vậy, Đỗ Nhã Thanh khẽ cười ra tiếng: “Cô Đường, tôi nói chứ không phải, lòng nghi ngờ của cô không khỏi cũng hơi nhiều rồi đó, tôi và Danh Chính quen nhau bao nhiêu năm, nếu tôi muốn làm gì thì đã làm từ lâu rồi, hơn nữa còn có thể làm một cách thần không biết quỷ không hay…”

Giọng điệu cô ta quá mức ngả ngớn, mặc dù như đang giải thích nhưng sao khi nghe lại cảm thấy lượng tin tức trong từng câu nói đều quá nhiều như vậy.

Sự lo lắng trong lòng Đường Nhật Khanh không những biến mất mà ngược lại còn thêm mãnh liệt hơn: “Cô đưa điện thoại cho anh ấy đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”

“Tôi đã nói với cô rồi, bây giờ Danh Chính không tiện nghe điện thoại.” Đỗ Nhã Thanh cười, trong nụ cười mang theo sự vô nghĩa và trào phúng: “Xét trên mặt tình bạn, tôi nhắc nhở cô một câu, người yêu với người yêu thì lòng tin tưởng rất quan trọng, nếu đến điều này mà cô cũng không làm được thì tôi tin hai người chắc chắn không thể đi xa được đâu.”

Cô ta nói xong thì ngắt máy.

Trong lòng Đường Nhật Khanh lộp bộp một tiếng, càng thêm không yên.

Trước nay cô chưa từng hoài nghi mức độ trung thành của Bùi Danh Chính trong tình yêu này, có điều bây giờ đối mặt với tình huống quá mức phức tạp này, cho dù cô tin Bùi Danh Chính thì cô cũng không tin Đỗ Nhã Thanh, nếu cô ta thật sự có ý định làm gì thì cũng không ai rõ sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Đường Nhật Khanh lo lắng bất an, cầm điện thoại lên lại gọi cho Bùi Danh Chính lần nữa, nhưng vừa vang lên hai hồi chuông, điện thoại đã bị tắt máy.

Đặt điện thoại xuống, bình tĩnh năm phút, tâm trạng sốt ruột của Đường Nhật Khanh mới bình phục một chút.

Mặc dù trong lòng biết rõ có lẽ Bùi Danh Chính sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cô vẫn luôn cực kỳ bất an, cô cũng không rõ cảm xúc này từ đâu tới.

Đột nhiên, điện thoại vang lên một tiếng “ting ting”, cô nhận được tin nhắn Messenger mới, Đường Nhật Khanh mở ra xem, thế mà lại là Đỗ Nhã Thanh gửi tới: “Mười hai giờ Danh Chính sẽ đưa tôi tới dưới lầu tập đoàn Bùi thị, nếu cô không yên tâm thì hoan nghênh cô tới đón người.”

Sau câu nói này còn kèm theo một icon mỉm cười, Đường Nhật Khanh cũng không nhìn thấu rốt cuộc cô ta có ý gì?

Có điều nếu Đỗ Nhã Thanh đã nói vậy thì vừa hay cô đang ở công ty, khi đó cũng không ngại xuống lầu đợi một chút.

Trong nháy mắt đã sắp tới thời gian cô hẹn Lục Nghiêu đi ăn trưa, Đường Nhật Khanh nghĩ ngợi, lùi thời gian đến mười hai giờ. Như vậy cô có thể vừa bảo đảm Bùi Danh Chính bình an vô sự, lại không làm lỡ gặp mặt anh ta bàn việc chính, vẹn toàn đôi bên.

Hơn nửa tiếng nữa mới đến mười hai giờ, Đường Nhật Khanh ngồi trong phòng làm việc cũng không yên, cô xuống lầu, ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh tầng một, mang tâm trạng lo lắng, sốt ruột đợi Bùi Danh Chính đến.

Quay mười hai giờ vẫn không thấy xe Bùi Danh Chính, cô lại đợi thêm một lát nữa, Đường Nhật Khanh hơi thất vọng, vừa định lấy điện thoại ra gọi cho anh hỏi xem có chuyện gì thì ai biết vừa mở lịch sự cuộc gọi ra, Lục Nghiêu đã gọi tới.

Đường Nhật Khanh thuận tay nghe: “Alo? Anh Lục.”

“Em đang ở đâu vậy? Qua hai con phố nữa là anh đến lầu dưới công ty em rồi, em chuẩn bị trước một chút, đợi anh.”

“Vâng.”

Ngoài miệng Đường Nhật Khanh đồng ý, cúp điện thoại, đang định gọi thì lơ đãng nâng mắt, bỗng nhiên thông qua cửa sổ thuỷ tinh sát đất nhìn thấy chiếc xa Maybach quen thuộc đỗ trước cửa công ty.

Lòng Đường Nhật Khanh siết chặt, đang định đi ra thì cửa xe bị người mở, Bùi Danh Chính xuống xe nhưng không lập tức đi luôn mà xoay người bế người phụ nữ phía sau ngồi cùng xe với anh.

Đỗ Nhã Thanh cười ngọt ngào, tự nhiên đưa tay lên ôm lấy cổ Bùi Danh Chính, cười rồi dựa vào ngực người đàn ông.

Một màn này với Đường Nhật Khanh mà nói là cực kỳ chướng mắt, tim cô bỗng nhiên siết chặt, cơ thể cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, không biết nên chạy ra ngoài hỏi tình hình hay nên giả vờ như không nhìn thấy.

Bùi Danh Chính bế Đỗ Nhã Thanh đi tới trước chiếc xe đang đỗ đằng sau rồi đặt cô ta lên đó, sau khi nói vài câu gì đó xong mới đứng thẳng người đi vào trong.

Mắt thấy chiếc xe đã rời đi, Đường Nhật Thanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, chóp mũi vừa chua lại chát, tâm trạng nháy mắt rơi xuống đáy cốc.

Thì ra cô vẫn hoàn toàn tin tưởng Bùi Danh Chính nhưng để cô tận mắt nhìn thấy cảnh này, không phải rõ ràng đang đánh vào mặt cô sao?

Cho dù bây giờ cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ Bùi Danh Chính bế Đỗ Nhã Thanh có nguyên nhân của nó, có lẽ thật sự có điều gì khó nói nhưng dù thế nào, anh cũng không nên để cô lo lắng đợi cả buổi sáng rồi lại nhìn thấy một màn đau lòng như này.

Càng nghĩ càng khó chịu, chóp mũi Đường Nhật Khanh càng chua xót, nước mắt tuôn xuống.

Điện thoại rung lên, cô đờ đẫn nhấn nút nghe, giọng Lục Nghiêu từ đầu kia truyền lại: “Khanh Khanh, em ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK