CHƯƠNG 454: BỐN BỀ ĐỀU LÀ KẺ THÙ
Trên đường đến nhà cũ không thể tránh khỏi phải đi qua trung tâm thành phố, lúc đi qua tòa cao ốc của tập đoàn nhà họ Bùi, Đường Nhật Khanh kêu tài xế dừng ở ven đường một lát.
Nhìn tình hình kia, trong lòng Đường Nhật Khanh liền chìm xuống, cô than thở mấy lần.
Nếu như ông cụ còn ở đây mà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ sợ cả trái tim đều lạnh lẽo theo. Bây giờ hài cốt của ông ấy còn chưa lạnh, còn chưa được hạ táng mà công ty lại xảy ra chuyện lớn như thế này, kêu ông ấy làm sao có thể nhắm mắt được đây.
“Chậc chậc.” Tài xế lái xe ngồi ở phía trước nhìn đám người trước cửa Bùi thị mà cảm thấy nói: “Gần đây Bùi thị thật sự đã rung chuyển rồi, một sản nghiệp lớn như vậy cho dù cuối cùng có đổi lãnh đạo thành ai đi nữa chỉ sợ cũng sẽ bị thương nặng thôi.”
Đường Nhật Khanh nghe nói như vậy, lông mày nhíu chặt lại nói không ra lời, cô hít sâu một hơi thu hồi tầm mắt lại, nhìn về phía tài xế nhỏ giọng nói: “Đi thôi bác tài.”
“Được rồi.” Tài xế lên tiếng đạp chân ga lái xe đi khỏi.
Đường Nhật Khanh ngồi trên xe tâm tư phức tạp cực kỳ, bây giờ Bùi thị lại trải qua chuyện như vậy, chỉ sợ toàn bộ tập đoàn đều sẽ chịu phải ảnh hưởng rất lớn, cứ như vậy thì người lợi ích nhất thật ra là Ôn Thanh Triều.
Trong lòng Đường Nhật Khanh bỗng nhiên trầm xuống, đột nhiên cô kịp phản ứng lại, Ôn Thanh Triều giúp Bùi Duy tranh đoạt tài sản chỉ sợ cũng không chỉ là ngán ngẩm đối thủ có sức như Bùi Danh Chính, mặc kệ là Bùi Danh Chính và Bùi Duy có tranh đấu như thế nào thì tổn thất nhất vẫn là Bùi thị, mà Ôn Thanh Triều là người được lợi lớn nhất!
Cô nắm chặt tay lại, trong lòng hiện ra từng hồi suy nghĩ mà cảm thấy sợ hãi, cô cắn cắn môi, càng lo lắng thêm cho Bùi Danh Chính.
Bây giờ bốn bề đều là kẻ thù, mỗi một bước đi cũng có thể rơi vào cạm bẫy của đối thủ, Bùi Duy, Dương Thu Dung, Ôn Thanh Triều… bọn họ đều là nhân vật lợi hại khó đối phó!
Không được, cô nhất định phải nghĩ cách giúp Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, âm thầm hạ quyết tâm.
Rất nhanh xe đã đến nhà cũ, Đường Nhật Khanh vừa đi tới cửa vừa nhìn thấy ông Phùng bước ra từ bên trong, mấy người giúp việc dọn đồ từ trong nhà dời ra bên ngoài.
Đường Nhật Khanh bước xuống xe, vừa đi đến cửa chú Phùng liền đi ra, ông ta hơi kinh ngạc mở miệng hỏi: “Cô Đường, sao cô lại…”
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng giải thích: “Chú Phùng, tôi đến đây xem một chút, gần đây nội bộ Bùi thị đã rung chuyển, tôi muốn nhìn xem có vật gì có tác dụng hay không, hi vọng có thể đến giúp Bùi Danh Chính.”
Mặc dù cô nói chuyện uyển chuyển, nhưng chú Phùng là người đã đi theo ông cụ mấy chục năm, nghe cô nói như vậy cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Chú Phù thoáng tới gần một chút, hạ thấp giọng hỏi: “Ý cô là di chúc đúng không?”
Hai mắt Đường Nhật Khanh tỏa sáng, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, ông cụ có để lại thứ gì hay không?”
Chú Phùng lắc đầu, thở dài nói: “Có thể là có nhưng mà tôi cũng không rõ lắm, dù sao từ lúc tôi đi theo ông cụ cũng chưa từng gặp chuyện gì liên quan đến phương diện này, cho nên chỉ sợ là tôi không giúp cô được gì rồi.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy gật đầu nói: “Vậy tôi có thể tự mình đi tìm một chút hay không?”
Chú Phùng gật gật đầu: “Cô đi đi, tôi đưa chìa khóa cho cô.”
Đường Nhật Khanh nhìn thoáng qua chùm chìa khóa mà ông ta đưa cho, có chút do dự: “Cái này…”
Chú Phùng thấy thế mở miệng khuyên nhủ: “Cô là con dâu mà ông cụ coi trọng, ông ấy tin tưởng cô thì tôi cũng sẽ tin tưởng cô, đây là chìa khóa dự phòng, cô muốn đến thì đến. Tôi để cho mọi người dọn dẹp xử lý đồ đạc của Dương Thu Dung một chút, sau đó còn phải phải đưa bọn họ đến chuẩn bị hậu sự cho ông chủ.”
Nghe ông ấy nói như vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới nhận chìa khóa: “Vậy thì cảm ơn chú!”
Chú Phùng khoát tay áo, cũng không nói cái gì khác, sau đó lại chỉ huy những người giúp việc đi khuân đồ.
Đường Nhật Khanh nhìn bóng dáng của ông cụ, trong lòng cảm khái vạn phần. Chú Phùng là người làm việc cho ông cụ đã vài chục năm rồi, bây giờ ông cụ lại đột nhiên qua đời, chỉ sợ trong lòng ông ấy cũng cảm thấy khó chịu.
Thở dài, Đường Nhật Khanh cất bước đi lên lầu hai, đến phòng của ông cụ cô cầm chìa khóa mở cửa ra.
Cách trang trí vẫn giống như lúc trước mà cô đã nhìn thấy, đơn giản không dư thừa, mỗi một đồ vật trong phòng đều có ý nghĩa và giá trị tồn tại của nó.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, nhìn thấy bàn cờ trên tủ gỗ, cây gậy đặt ở cửa, thậm chí là báo chí đặt ở đầu giường, cô cũng khó kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Vài ngày trước vẫn còn là một người sống sờ sờ, bây giờ nói không còn liền không còn, loại cảm giác này ai cũng không có khách cách tiếp nhận ngay lập tức được.
Cắn cắn môi dưới, Đường Nhật Khanh kịp phản ứng lại, cô nhớ đến mình vẫn còn chuyện chính, cô liếc mắt một vòng bắt đầu tìm kiếm nơi có thể đặt tấm di chúc.
Cùng lúc đó ở dưới lầu biệt thự, người làm A Trung lén lén lút lút trốn ở phía sau xe hàng lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
“A lô, bà chủ, tôi báo cáo cho bà một chút tình huống mới nhất hiện tại, chú Phùng muốn đem tất cả vật dụng của bà ném vào nhà máy phế phẩm, hơn nữa lúc nãy Đường Nhật Khanh đã đến đây, tôi nghe cô ta nói muốn tìm di chúc.”
Dương Thu Dung ở bên kia nghe như vậy thì mắt trợn trắng ngay lập tức: “Cậu nói cái gì? Di chúc?”
Trước khi bà ta đi khỏi rõ ràng đã lục tung hết phòng ngủ một lần rồi, chính là sợ ông già kia đã chuẩn bị để lại cái gì đó, nhưng đến cuối cùng cũng không tìm được gì cả. Bây giờ Đường Nhật Khanh đột nhiên chạy đến nhà cũ tìm di chúc, nhất định là vì Bùi Danh Chính!
Dương Thu Dung càng nghĩ càng giận, tức giận đến cắn răng: “Vậy hiện tại cô ta đã đi chưa?”
Trung thành thật trả lời: “Chưa, tôi thấy chú Phùng trực tiếp đưa chìa khóa gì cho cô ta á.”
“Cái gì?” Thân thể Dương Thu Dung run một cái, đáy lòng có chút lo lắng.
Nếu như thật sự ông cụ đã để lại di chúc mà chẳng qua là bà ta không tìm được, nếu như bị Đường Nhật Khanh tìm được chỉ sợ tất cả những chuyện mà bà ta đã làm cũng phí công nhọc sức mà thôi.
“Trung! Lên xe lẹ đi!”
Trên xe hàng có một người đột nhiên thò đầu ra mở miệng kêu cậu ta, Trung nghe vậy bối rối nói với bên kia điện thoại: “Bà chủ, tôi phải đi rồi.”
Nói xong cậu ta lập tức cúp điện thoại, quay người bước lên xe.
Dương Thu Dung ở đầu dây bên kia bị cúp điện thoại tức giận đến sắc mặt trắng bệch, tay đang cầm điện thoại di động cũng không ngừng run rẩy.
Bà ta tuyệt đối không thể để cho Đường Nhật Khanh có bất kỳ thời cơ lợi dụng nào.
Dương Thu Dung khẽ cắn môi, cố gắng che mình cho thật kín kẽ, sau đó bước ra khách sạn bắt một chiếc xe trực tiếp báo địa chỉ nhà cũ.
Bà ta ngồi trên xe dự đoán hết tất cả những chuyện có thể xảy ra, tay phải đang đặt ở trong túi cứ lục đi lục lại kiếm một con dao nhỏ mà nhẵn bóng.
Bên trong nhà cũ nhà họ Bùi.
Đường Nhật Khanh đã tìm kiếm rất cẩn thận tỉ mỉ trong phòng ngủ của ông cụ một lần, nhưng cũng không tìm được manh mối gì, rơi vào đường cùng nên cô đành phải đến thư phòng ở bên cạnh tìm thử.
Cô hiểu Bùi Danh Chính, biết anh là người coi thư phòng còn quan trọng hơn so với phòng ngủ, nói không chừng là ông cụ cũng sẽ có thói quen này.
Cô đẩy của thư phòng ra, đập vào mắt chính là giá sách được khảm vào trong tường có đầy sách, phía trên tất cả đều là sách, ngoại trừ những thứ này thì bên trong góc của thư phòng được đặt một bàn đọc sách, phía trên là những đồ vật mà ngày bình thường ông cụ luyện thư pháp.
Cô đi đến trước bàn, nhìn thấy phía trên cùng chỉ có một chữ duy nhất – Trạch.
Trong lòng Đường Nhật Khanh siết chặt, cô hơi kinh ngạc, sau đó trong lòng lại xuất hiện một trận chua xót, đây chính là chữ Trạch trong Hạo Trạch!
Cắn cắn môi, Đường Nhật Khanh không vui vẻ gì nâng mắt lên, đột nhiên thấy ở bên cạnh có một ngăn tủ gỗ được khắc hoa văn, cô đi lên phía trước một bước, nhìn thấy phía trên cùng bày đầy một xấp giấy luyện viết thư pháp, nhìn qua cũng không khó thấy được.
Cô vươn tay kéo ngăn tủ ra, bên trong đặt rải rác vài cuốn sách, nhưng dưới mặt sách lại hiện ra một chiếc hộp màu đen tỏa ra ánh sáng kim loại.
Đường Nhật Khanh cúi người tập trung nhìn vào, không ngờ đó lại là một két sắt.