Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 79: CẦN CÔ

Ba phút sau, trong phòng tiếp khách nhỏ cạnh hội trường.

Bùi Duy vừa bước vào đã thấy Bùi Danh Chính đang ngồi trên ghế sofa, anh dứt khoát ngồi phía đối diện.

“Anh muốn nói chuyện gì?” Vẻ mặt Bùi Duy trầm xuống, kìm nén cảm xúc.

Bùi Danh Chính đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Có phải cậu làm không?”

Người không muốn để Đường Nhật Khanh ở lại Bùi Thị nhất chỉ có mình Bùi Duy, lúc đầu bọn họ đã cá cược trong biệt thự, giờ anh đã lấy được mảnh đất Nam Hải kia, Bùi Duy sẽ dùng cách khác để đuổi Đường Nhật Khanh đi, vì vậy đối tượng nghi ngờ số một trong chuyện này chính là Bùi Duy.

Bùi Duy nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính mấy giây, lúc này anh mới nghe ra ý trong lời nói Bùi Danh Chính, anh bỗng ngồi thẳng dậy, kìm nén cơn tức, lên giọng nói: “Bùi Danh Chính, anh có ý gì? Anh cảm thấy tôi sẽ dùng thủ đoạn đê tiện như vậy sao?”

Đúng là anh không muốn để Đường Nhật Khanh làm việc trong Bùi Thị, cũng không tin cô có năng lực làm việc, nhưng chắc chắn anh sẽ không dùng thủ đoạn thấp hèn như thế!

Bùi Danh Chính thấy Bùi Duy nổi giận đùng đùng thì mặt không biến sắc, anh dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nói: “Bùi Duy, có phải là cậu hay không, không phải cậu nói là được, tôi sẽ đi điều tra, nếu cuối cùng tôi điều tra đúng là cậu…”

Không đợi Bùi Danh Chính nói xong, Bùi Duy đã trực tiếp cắt ngang lời anh: “Cho dù tôi ghét Đường Nhật Khanh thế nào đi chăng nữa cũng không dùng thủ đoạn như vậy!”

“Cậu ghét cô ấy?” Bùi Danh Chính cười lạnh, ánh mắt quan sát người Bùi Duy, anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Bùi Duy, về sau cậu đừng làm phiền Đường Nhật Khanh nữa, nếu cậu làm cô ấy không vui, tôi cũng sẽ trả lại cậu như thế.”

Bùi Duy nghe vậy thì nhìn Bùi Danh Chính mỉa mai, anh cười lạnh: “Trước giờ tôi chưa từng thấy anh bao che một người phụ nữ nào như vậy, chẳng lẽ đồ tôi bỏ đi lại có sức hấp dẫn đến thế à?”

“Nếu cô ấy là đồ cậu bỏ đi, vậy tại sao cậu còn luôn đến làm phiền cô ấy?” Bùi Danh Chính ngồi thẳng người, sắc mặt trầm xuống: “Tôi đã nói xong những lời muốn nói rồi, đừng để tôi tìm cậu vì chuyện này.”

Bùi Danh Chính nói xong thì đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.

Bùi Duy cười khẩy, cũng đứng dậy theo, nhìn bóng lưng Bùi Danh Chính với ánh mắt nham hiểm.

Anh luôn đối đầu với Bùi Danh Chính, anh ta càng không cho anh làm, anh lại càng muốn làm!

*

Sau bữa tiệc mừng, những tin đồn bịa đặt về Đường Nhật Khanh ngày càng ít, trong một hai ngày, độ hot đã qua đi, người ta cũng không còn bàn tán chuyện đó nữa.

Về công việc, Đường Nhật Khanh ngày càng thuận buồm xuôi gió, chỉ là từ khi cô từ thành phố Nam Hải trở về, công việc ngày càng bận rộn, cô phải tăng ca hai ngày, Bùi Danh Chính cũng bận ra ngoài xã giao, bình thường anh sẽ dẫn Tề Phong hoặc Hồ Nguyệt Như đi ra ngoài, cô chỉ ở văn phòng nghe điện thoại, sắp xếp lịch trình.

“Cốc cốc!”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Đường Nhật Khanh vừa ngẩng đầu đã thấy Hồ Nguyệt Như đứng ở cửa.

Sau khi cô từ thành phố Nam Hải trở về, thái độ Hồ Nguyệt Như càng lạnh nhạt với cô hơn, ngoài công việc đặc biệt phải báo với cô một tiếng, có lúc cô ấy không thông báo cho cô những việc mà trợ lý nên biết, nhưng trong lòng Đường Nhật Khanh hiểu rõ, cô và Hồ Nguyệt Như luôn chạm mặt nhau, về sau ngày tháng chung đụng vẫn còn dài, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà ầm ĩ, như vậy đối với hai cô cũng không tốt, cũng sẽ gây thêm phiền phức cho Bùi Danh Chính.

Mỗi khi nghĩ như vậy, Đường Nhật Khanh lại nhẫn nhịn, việc nhỏ sẽ bỏ qua, cho rằng chưa có chuyện gì xảy ra.

“Sao vậy thư ký Hồ?” Đường Nhật Khanh mỉm cười, giọng nói hòa hoãn.

“Lão tổng giám đốc bên tài chính Phú Tài hẹn gặp tổng giám đốc Bùi vào ngày mai, cô cập nhật lại lịch trình đi, rồi đặt một nhà hàng vào ngày mai, lão tổng giám đốc bên Phú Tài thích đồ sashimi, cô xem mà đặt nhà hàng nào đi.”

Đường Nhật Khanh vội nói cảm ơn: “Được, cảm ơn cô.”

Hồ Nguyệt Như không có phản ứng gì, xoay người lạnh mặt, bước nhanh ra ngoài.

Đường Nhật Khanh thu hồi tầm mắt, thêm lịch trình vào máy tính bảng, không quên đặt nhà hàng.

Nếu đã thích đồ sashimi, vậy thì lựa chọn hàng đầu là đồ Nhật rồi, cô lấy điện thoại tìm những nhà hàng Nhật cao cấp có xếp hạng đánh giá trực tuyến cao ở Hải Thành, rồi nhìn một lượt, cuối cùng chọn một nhà hàng.

Trước đây cô đã tới nhà hàng này rồi, không gian rất tốt, phục vụ cũng rất tuyệt, lát cá sống đều được vận chuyển đường hàng không từ Hakkaido về, rất tươi ngon.

Xác định xong, Đường Nhật Khanh ghi lại tên nhà hàng, rồi gọi cho nhà hàng đặt một phòng bao đặc biệt.

Khi cô làm xong những việc này, thời gian đã không còn sớm nữa, cô đi thẳng đến văn phòng của Bùi Danh Chính, kiểm tra trà nước cho anh.

Cô bước vào phòng, Bùi Danh Chính đang phê duyệt tài liệu, Đường Nhật Khanh đi tới, thấy ly cà phê trên bàn đã hết, định cầm đi đổi một ly khác, tay cô vừa duỗi tới đã bị người khác giữ lại.

Mu bàn tay Đường Nhật Khanh như bị bỏng, cô ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi không cần cà phê nữa sao?”

“Tôi cần cô.” Bùi Danh Chính nhướng mày.

“Hả?”

Đường Nhật Khanh ngạc nhiên, vội vàng rút hai tay ở dưới tay anh về, tim cô đập loạn khi đối diện với ánh mắt trắng trợn của anh.

Bùi Danh Chính thấy dáng vẻ kinh sợ của cô thì không nhịn được nhếch miệng, tiện tay ký một tập tài liệu ở trước mặt rồi khép lại, ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh lần nữa.

Anh thản nhiên nói: “Hôm nay tôi phải về nhà cũ ăn cơm, ba tôi bảo dẫn cô cùng đi.”

“Hả?”

Đường Nhật Khanh lại ngạc nhiên lần nữa, cô lùi về sau một bước theo bản năng.

Đối với cô, ông cụ Bùi là một cái tên luôn tồn tại trong đầu cô, năm đó tiếng tăm của ông cụ Bùi vang vọng trong giới kinh doanh Hải Thành, là người có bản lĩnh, sát phạt quả quyết, trước đây cô luôn nghe ba cô nhắc đến người này, cô chỉ thấy ông mấy lần qua TV và báo chí, trước giờ chưa từng gặp ông cụ Bùi ngoài đời thật.

Giờ Bùi Danh Chính về nhà cũ ăn cơm, vậy mà ông cụ Bùi lại bảo anh dẫn cô đi, sao cô không kinh sợ được chứ? Chẳng lẽ ông ấy đã biết mối quan hệ giữa cô với Bùi Danh Chính rồi sao?

Đường Nhật Khanh nhìn Bùi Danh Chính nghi ngờ, cô chưa mở miệng hỏi, Bùi Danh Chính đã đoán ra cô muốn nói gì.

Anh đứng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt Đường Nhật Khanh, vẻ mặt nghiêm túc: “Yên tâm đi, ông ấy chỉ nghe nói biểu hiện của cô ở thành phố Nam Hải nên tán thưởng thôi.”

Đường Nhật Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút hốt hoảng nhìn Bùi Danh Chính: “Tôi đi có thích hợp không?”

Cô chỉ là một thư ký nhỏ bên cạnh Bùi Danh Chính, những chuyện bên thành phố Nam Hải cũng là điều cô nên làm, nhưng ông cụ Bùi lại muốn gặp cô vì việc này, đương nhiên cô sẽ căng thẳng rồi.

“Bởi vì mảnh đất kia mà hạng mục khai phá bên Nam Hải bị lùi thêm một năm nữa, một hạng mục khó như vậy mà cô có thể lấy được, cô đã đóng góp không hề nhỏ, ông ấy muốn gặp cô cũng không có gì kỳ lạ.”

Bùi Danh Chính đã nói như vậy, cô cũng không tiện từ chối, Đường Nhật Khanh do dự trong nháy mắt, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được.”

Hai tiếng sau, Đường Nhật Khanh ngồi trong xe Bùi Danh Chính, đi tới nhà cũ nhà họ Bùi.

Khoảng cách khá xa, xe chạy tới vùng ngoại ô, từ con đường chính rẽ qua một con đường, chạy hơn 10 phút thì leo lên một dốc núi, cuối cùng Đường Nhật Khanh cũng nhìn thấy biệt thự khuất sau bóng cây.

Tường trắng ngói vàng rất độc đáo, xe đỗ ngay ngoài sân, Đường Nhật Khanh xuống xe, cùng Bùi Danh Chính đi vào cửa lớn, cô thấy trong sân đã khai hoang ra một mảnh đất để trồng rau, hoa cỏ một màu xanh biếc, rất có hơi thở của sự sống.

Hai người đi trên con đường đá, đi qua một vườn hoa nhỏ là đến cửa biệt thự, một người đàn ông khoảng 50 tuổi vừa thấy Bùi Danh Chính đã tiến lên đón ngay: “Cậu chủ đã về!”

Bùi Danh Chính gật đầu với ông ấy, trên mặt hiện ra vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Chú Hoa, ba cháu đâu?”

“Ông chủ đang ở trong thư phòng luyện chữ, để tôi đi gọi ông ấy.”

“Vâng.”

Chú Hoa sai người giúp việc mang trà lên rồi đi lên lầu ngay.

Bùi Danh Chính dẫn Đường Nhật Khanh đi vào phòng khách, vừa ngồi trên ghế sofa chưa được bao lâu thì trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông gần 50 tuổi đi xuống, ông mặc một bộ đồ Trung Sơn gọn gàng, nếp nhăn ở khóe mắt rất sâu, nhưng đôi mắt lại sáng ngời sắc bén.

Tiếp theo đó, một giọng nói vang dội mạnh mẽ vang lên: “Danh Chính!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK