Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 93: Tông sư cũng không làm gì được anh
ýỵ’
Khi Giang Vũ lau đi vệt máu trên mặt, lộ ra gương mặt thật sự cúa mình, Ngô Khai Thiên đứng ớ phía không xa, giật mình kêu lên một tiếng, theo bản năng bước lên trước nhíu mày nói: “Gương mặt cũa thăng nhóc này sao mà càng nhìn càng quen mât?”
“Không tệ, đây có lẽ đã là trạng thái mạnh nhất cúa cậu rồi”.
Cám nhận được khí thế trèn người Giang Vũ thay đối, Ngô Khai Sơn nói bàng giọng hờ hững: “Nhưng đáng tiếc chi có tu vi nội kình hậu kỳ, vấn không thế tiếp nổi một chiêu cúa tòi”.
“Vậy thì đế tòi được lình giáo uy lực cúa ké mạnh tông sư đi, dù có chết cùng không hổi hận!”
Mặc dù đáy là lần đầu tiên Giang Vù giao đấu với một tòng sư, nhưng sau khi nhìn thấy tốc độ cú đâm lúc trưởc cúa Ngô Khai Sơn đã đấm bay chiếc xe ò tò đang lái với tốc độ nhanh, Giang Vũ biết mình không phài là đối thù cùa Ngô Khai Sơn.
Nhưng mà, cho dù biết là phái chết, nhưng Giang Vù cung không hé sợ hãi.
Từ lúc bât đầu quyết định ỏ bên cạnh Kỷ Tuyết Tinh, Giang Vù đa hiểu được con đường mà mình phái đi hoặc là thành còng, hoặc là tan xương nát thịt.
Do đó, Giang Vũ bày giờ không hề hối hận, cùng không hề sợ hãi.
Chí duy nhất tiếc nuối vì đâ phụ tấm lòng cúa Kỷ Tuyết Tinh, khiến cho đối phương phải thất vong!
“Giói lâm nhóc, nếu cậu đã xem thường cái
chết, vậy bổn tôn sư sế tác thành cho cậu!1
Ngô Khai Sơn dùng ánh mát khen ngợi nhìn Giang Vù, sau đó dứt khoát bộc phát ra uy áp cúa tông SƯ, thoáng cái đập tan khí thế cúa Giang Vù, sau đó đè ép khiến cho anh cám thấy hít thớ cũng khó khần.
■’Đây chính là sức mạnh cua tông SƯ, qua nhiên là rất mạnh!”
Đối diện với khí thế như núi đè của Ngô Khai Son, Giang Vù mồ hòi đầm đìa cà người, cho dù anh đã điẻn cuồng vận còng cung không thè chổng lại được uy áp của đối phương
Nhưng mà Giang Vú cứng cỏi vẫn nghiến răng dốc hết sức đế cháp tay v‘é phía Ngô Khai Sơn: “Xin được chi giáo, có thế thấy được sức mạnh cùa tòng sư, cho dù tôi có chết cũng đáng”.
“Mặc dù tôi bóp chết cậu đon gián như bóp chết một con kiến, nhưng vì biếu đạt lòng tòn trọng, bốn tôn sư sẽ dốc hết sức đế tấn công”.
Ngô Khai Thiên khẽ nheo mat, đạp mạnh chân xuống đất, vung nâm đấm đấm mạnh về phía đầu cũa Giang Vũ.
Cú đấm này cùa Ngỏ Khai Sơn đã dùng hết sức mạnh để biếu đạt lòng tôn trọng đối với Giang Vù.
Đối diện với nãm đấm dốc hết sức mạnh của Ngô Khai Sơn, Giang Vù cách từ rất xa đã cám nhận được luồng kình phong cực mạnh đang ập đến, làn da trên mặt như bị vô số con dao cứa rách đau đớn.
“Chung quy thì mình vân còn quá yếu!”
Giang Vù nhâm mắt lại, đòi diện với nâm đâm cúa kẽ mạnh tòng SƯ, cơ thế anh còn chẳng thế cử động, chi đành chờ đợi cái chết.
“Mẹ nó, là cậu ta!”
Khi Giang Vũ châp tay, Ngô Khai Thiên nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen trên tay anh, mặt bồng biến sác, mà lúc này Ngỏ Khai Sơn đá bãt đầu tấn công về phía Giang Vũ.
“Khai Sơn dừng tay!”
Ngờ Khai Thiên hét lẻn một tiếng, ngăn Ngỏ Khai Sơn lại không đế anh ta tấn còng, nhung đã khỏng kịp thu tay lại nửa rồi.
“Đáng chết!”
Ngô Khai Thiên chứi một câu, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xông lên trước, nhoài nguời, tung chân đạp một cái vê phía bên cạnh người cúa Ngô Khai Sơn.
“Chuyện gì vậy?
Nghe thấy tiếng hỏ cùa Ngờ Khai Thiên, Ngô Khai Sơn ý thức được tình huống có vấn đê, nhưng anh ta đâ không kịp thu tay lại nửa rồi, chí đành cố gắng hết sức thu lại lực đà phát ra.
Nhưng Ngô Khai Sơn biết, cho dù mình đá thu lại đến bây phần sức mạnh, thì Giang Vũ chi là một nội kình đại sư chắc chắn sè bị cú đấm này cúa anh ta đấm cho cà người nát nhừ.
Đúng vào lúc cú đấm cũa Ngô Khai Sơn sắp chạm đến trước mặt Giang Vù, cái chân cùa Ngô Khai Thiên đa đạp vào bèn cạnh vai phải của Ngô Khai Sơn trước.
“A!”
Ngô Khai Sơn giật mình kêu lên một tiếng, co thế không khống chế được mà bị đạp bay ra ngoài, nắm đấm gần như trượt qua tóc mai cùa Giang vũ.
“Chuyện gì vậy?”
Giang Vù mở bừng mât ra, nhìn thấy Ngô Khai Sơn bị đông bạn đạp bay, mà mình thì chưa bị cú đâm kia giết chết, bông ngơ ngác.
Cháng qua cho dù như thế, Giang Vũ ván cám nhận được lúc cú đấm trượt qua mặt, quyên phong kia khiên cho da mặt anh phát đau, mùi củng cháy máu, đây là do quyền phong cúa đối phưong làm bị thương.
Như vậy có thế thấy được, thực lực ciia ké mạnh tòng SƯ khúng khiếp đến mức độ nào!
“Anh hai, làm cái gì vậy?”
Ngò Khai Sơn bò từ trên đất lên, ngơ ngác nhìn vê phía Ngò Khai Thiên: “Sao anh lại đánh em?”
“Anh bạn tré, xin lói. Chúng tòi nhận nhảm người rồi, lúc trước mạo phạm mong cáu bỏ qua cho”.
Ngô Khai Thiên mặc lệ lời chất vấn cùa em trai mình, vè mặt đầy hổ thẹn chãp tay với Giang Vú.
“Nhận nhám người? Chuyện gì vậy?”
Giang Vù ngơ ngác nhìn thái độ thay đối hoàn toàn cũa Ngô Khai Thién, trong đâu toàn là dấu chấm hỏi.
“Em trai, chúng ta đi!”
Ngô Khai Thiên không giải thích, nói một cêu xong liền nhảy xuống khỏi đường cao tốc, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía xa.
“Anh hai, anh đợi em với!”
Ngô Khai Sơn mặc dù chắng hiểu chuyện gì xáy ra, nhưng cũng vội vàng đuổi theo.
“Phù phù!”
Sau khi hai anh em nhà họ Ngô ròi đi, Giang Vũ ngồi phịch xuống nền đường thó dốc, quân áo cũng
đả ướt đầm mồ hỏi.
“Bọn họ làm trò gi vậy? Rò ràng là nhâm vào mình mà đến, tại sao lại đột nhiên nói nhận nhám người?”
Nhìn phương hướng hai anh em nhà họ Ngỏ rời đi, Giang Vù khó hiểu lau mồ hòi trên mặt, lúc này mới thấy sợ nói: “Mình còn tưởng hôm nay chết chẳc rồi chứ, không ngờ đươc lại có chuyện quay xe như thế này”.
“Ké mạnh tòng sư quá nhiên là không tầm thường”.
Cùng lúc này, Giang Vũ cùng cám nhận được áp lực trước nay chưa từng có: “Sau này mình buộc phải chàm chí tu luyện nhiêu hơn nữa, mau chóng nâng cao tu vi lẻn”.
“Chỉ một nhà họ Lăng cỏn con đà có thể tìm đến loại cao thú thế này đế đối phó vói mình, vậy những gia tộc mạnh hơn nhà họ Lăng thì sẻ càng khó đõi phó”.
“Nhà họ Kỷ được coi như vương tộc cua vùng Đông Nam, có lẽ còn có thế điêu động được tông sư thâm chí là ké mạnh Tiên thiên, nếu mình không có thực lực thì sẽ không có chồ đứng trước mặt nhóm người nà/’.
A Báo và Tê Thiên Minh nhìn mà không hiếu gì hết.
Bọn họ cúng đêu cho răng lần này Giang Vù chết chàc rỏi, nhưng lại không ngờ được hai kẻ mạnh tòng sư kia đột nhiên lại thà Giang Vu đi, tình thế hoàn toàn thay đõi.
Nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều nghĩ đến Ký Tuyết Tinh.
Trong nhận thức cũa bọn họ, cũng chí có nhà họ
Kỷ mới có khà nàng khiến cho hai kẻ mạnh tòng sư kia thay đối ý kiến.
Trèn thực tế, Kỷ Tuyết Tinh quà thực là đa đàn áp Lăng Phi Dương.
Cháng qua là Lăng Phi Dương không thế liên hệ được với anh em nhà họ Ngỏ, nên không kịp ngàn hành động cúa bọn họ lại mà thòi.
Bất kế thẻ’ nào, Giang Vũ ván cảm thấy mình vừa mới thoát được một kiếp, sau khi ốn định lại, anh vội vàng đứng dậy đi xữ lý vết thương cho nhóm người A Bão, đông thời báo cành sát giái quyết chuyện còn lại.
ở một bẻn khác!
■’Anh hai, sao anh lại đột nhiên tha cho thăng nhóc kia vậy?”
Đi đến bên cạnh chó đô xe chuấn bị tù trước, Ngô Khai Sơn khó hiếu nhìn bỏng lưng Ngô Khai Thiên gọi: “Làng Phi Dương đâ hứa, đưa hai gốc thuốc bây mươi nầm tuổi cho chúng ta làm thù lao nêu chúng ta giái quyết thăng nhóc kia, hai gốc thuốc báy mươi năm đấy, đú đế tu vi cúa chúng ta tăng lẻn không ít!”
“Đồ cua Lẳng Phi Dương có tốt hơn nửa, chúng ta cùng phải có mạng đế dùng mới được”.
Ngô Khai Thiên từ từ xoay người lại, sác mặt tráng bệch như tờ giấy, bàn tay phải không kiềm được mà run lên bần bật.
“Anh hai, anh làm sao thế?*
Nhìn thấy bộ dạng Ngô Khai Thiên như thế, sâc mặt Ngô Khai Sơn cũng thoáng thay đổi, lo lầng hỏi.
Rốt cuộc là gặp phái thứ đáng sợ gì mới khiến cho đường đường là một ké mạnh tòng sư bị dọa
thành ra bộ dạng thế này?
“Cậu cỏ biết người mà nhà họ Làng báo chúng ta đi giết là ai không?”
Giọng nói ciia Ngò Khai Thiên run run hói.
“Thâng nhóc đó tèn Giang Vũ, là người đàn ông cúa Kỷ Tuyết Tinh”.
Ngò Khai Sơn đáp lời theo bán nàng, khó hiếu hỏi: “Đừng nói cậu ta chi là một người ngoài mà nhà họ Kỳ khòng chấp nhận, cho dù chúng ta có thực sự giết chết người cúa nhà họ Kỷ, chí cân đổi phương không quá quan trọng, vậy có Tông môn chống lưng, nhà họ Kỷ cùng không đến mức gây phiền toái cho chúng ta, anh làm sao mà lại bị dọa thành thế này?”
“Hồ đỏ à! Nhà họ Ký mặc dù lớn, nhưng so với thăng nhóc kia chầng đáng đế nhảc đến”.
Ngô Khai Sơn bực bội, lau mô hòi lạnh trên trán: “đừng nói là chúng ta, cho dù là đại tông sư cúng không chọc vào cậu ta được”.
“Nếu thực sự là đại tỏng sư chọc vào cậu ta, thì có lẽ cũng phái lấy cái chết đế đên tội”.
“Hít… đèn đại tòng sư củng không đụng được vào cậu ta, cậu ta rốt cuộc là ai?”
Ngô Khai Sơn hít sâu một hoi, đây là lân ốâu tiên anh ta nhìn thấy anh hai cúa mình vốn dí có thực lực vô cùng mạnh lại bị dọa đến mức này.
Chắng lẽ, thăng nhóc đó có bối cánh rất là khùng khiếp?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK