Chương 62: Vương Bán Thành đã già, bỏ ra một triệu để mua đơn thuốc.
“CÓ thể đánh bại đan Long Hổ của nhà họ Lăng sao?”
Nhìn viên thuốc màu đen trong tay Giang Vũ, trong mắt Vương Mãn Kim lóe lên ánh sáng: “Anh Giang, anh nói thật sao?”
“Tất nhiên thật fôì!”
Giang Vũ kiên quyết đáp: “Chỉ cần nhà họ Vương chịu kinh doanh đan Long Hổ, chẳng bao lâu nữa là có thề giáng một đòn nặng nề vào nhà họ Lăng”.
“Rất tốt!”
Vương Mãn Kim hưng phấn hét lên: “Ngành y học thẩm mỹ là nền tảng của nhà họ Lăng, nếu đan Long Hổ này thật sự có thể chiếm được chỗ đứng trong ngành sản xuất dược phẩm thì sẽ…”
“Mãn Kim, đừng nói nhảm!”
Vương Bán Thành nhẹ giọng quát lên, cắt ngang lời Vương Mãn Kim, nhìn Giang Vũ có vẻ áy náy: “Cậu Giang, cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng nhà họ Vương của chúng tôi chưa bao giờ tham gia vào lĩnh vực y học, nên cũng không biết phải kinh doanh viên đan Long Hổ này như
thế nào!
“Cậu nên để nhà họ Vương chúng tôi tham gia một số dự án của Kỷ gỉa, chúng tôi gỉỏỉ những lĩnh vực này hơn”.
“Ba, ba…”
“Con im đi!”
Vương Bán Thành trừng mắt nhìn Vương Mãn Kim, đưa một hộp quà đến trước mặt Giang Vũ: “Chỉ cần cậu đồng ý giúp nhà họ Vương chuyện này, nhà họ Vương của tôi sẽ luôn ghi nhớ ân tình của cậu, cũng nguyện ý tặng cho cậu một cây lình chi hoang dã 50 năm tuổi, để tỏ lòng biết ơn”.
Vương Bán Thành mặc dù nóỉ rất hay, nhưng trong lòng ông ta cán bản không tin thứ tên đan Long Hổ này có thể đánh bại nhà họ Lăng, càng không tin Giang Vũ có thể làm nhà họ Lăng phá sản.
Lúc này Vương Bán Thành chỉ muốn lấy được dự án của Kỷ gia để bảo vệ nhà họ Vương, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành kẻ thù của nhà họ Lăng, cũng không có dũng khí đó.
Sắc mặt Vương Mãn Kim đỏ bừng, anh ta tin tưởng Giang Vũ, muốn cùng Giang Vũ hợp
tác chống lại nhà họ Lăng, nhưng anh ta vẫn chưa có quyền quyết định ở nhà họ Vương, chỉ có thể làm theo quyết định của ba mình.
“Nếu Vương tổng không có hứng thú, thì tôi cũng không ép buộc”.
Giang Vũ cười nhạt, cũng không hề bất mãn mà trong lòng thầm tiếc nuối: ‘Vương Bán Thành cũng đã già rồi, có dư thừa khả năng để giữ vững thành tựu nhưng không đủ để phát triển, bỏ lỡ đan Long Hổ chắc chắn là một sự tổn thất cho nhà họ Vương”.
Giang Vũ gọi cho Kỷ Tuyết Tình để giải thích tình hình.
Sau khi sự vỉệc được giải quyết xong, Vương Bán Thành để lại cây linh chi năm mươi năm tuổi, hài lòng rời đi.
Vào giờ phút này, Vương Bán Thành nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, nhà họ Vương đã bỏ lỡ cơ hội như thế nào!
Sau đó, Giang Vũ gọi Hoàng Long và Hồng Hổ tới, đồng thời đưa một nửa viên đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt cho Hoàng Long, sau đó đưa tất cả những viên đan dược còn lại cho Hồng Hổ.
Sau khi chỉ dẫn một chút, Giang Vũ ôm
Linh Chỉ kia, rồi trở về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay anh liên tục luyện chế đan dược, thực sự rất mệt mỏi.
Giang Vũ trở về phòng không bao lâu, Kỷ Tuyết Tình vô cùng lo lắng, vội vàng chạy về.
Sau khỉ Kỷ Tuyết Tình vào cửa, cô quan tâm hỏi ông cụ Hướng: ‘Vừa rồi Giang Vũ gọi điện cho cháu, những người khác đâu?”
“Sau khi Giang Vũ đi ra sắp xếp mọi chuyện xong thì quay về ngủ tiếp”.
Ông cụ chỉ vào phòng Giang Vũ: “Mấy ngày nay cậu ấy có vẻ không được nghỉ ngơi đàng hoàng, có lẽ sẽ ngủ rất lâu”.
“Anh ấy không cần phải mệt mỏi như vậy!1’
Kỷ Tuyết Tình đau lòng nhìn về phía cửa phòng của Giang Vũ, đột nhiên hối hận đã để anh chịu áp lực lớn như vậy.
Cùng ngày, Hoàng Long bắt đầu bán đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt với số lượng hạn chế ở Giang Châu.
Hai loại thần dược này đã trở nên siêu hot trong làng dược phẩm ngay khi vừa ra mắt với tình trạng cung không đủ cầu.
Đặc biệt là viên đan Long Hổ trước đó Hoàng Long bán ra, có vô số người tìm mua, dù
ra giá cao cũng không có ai bán.
Những người có tiền từng uống đan Long Hổ trước đó đêu điên cuồng liên lạc với Hoàng Long, sẵn sàng mua đan Long Hổ với giá cao, làm cho giá cả tăng lên đến mấy triệu một viên…
Đối mặt với những kẻ điên cuồng tìm thuốc này, Hoàng Long kiên quyết thực hiện mệnh lệnh của Giang Vũ, mỗi ngày bán ra số lượng có hạn, lợi dụng cách thức marketing đói khát để duy trì sự nổi tiếng của đan Long Hổ.
Sự ra đời của đan Long Hổ và đan Sính Cân Tục cốt khiến Hoạt Huyết Tán và các loại thuốc khác mà nhà họ Lăng đẩy vào thị trường Giang Châu không còn được ai chú ý nữa.
Đan Ngưng Chi vẫn chưa xuất hiện ở thành phố Giang Châu, bởi vì sau khi nhận được đan dược, Hồng Hổ đã rời Giang Châu trong cùng ngày đó.
Chỉ trong hai ngày, đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt đã trở thành những cái tên quen thuộc, điều này trực tiếp khiến kế hoạch tiến vào ngành dược phẩm Giang Châu của nhà họ Lăng thất bại.
Lăng Phi Dương đang ngồi trong văn phòng, cau mày khi nhìn thông tin về đan Long
Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt trên tay.
“Ba! Gốc rễ của nhà họ Lăng chúng ta ở ngành dược phẩm, không thể để đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục cốt tiếp tục tràn lan như vậy!”
Lăng Vân ngồi trên xe lăn lo lắng nhắc nhở: “Không chỉ kế hoạch tiến vào thị trường thành phố Giang Châu của chúng ta sẽ thất bại, mà ngay cả thị phần của nhà họ Lăng chúng ta ở tỉnh thành và các thành phố khác cũng sẽ bị giảm nghiêm trọng”.
“Lưu Thư Nhất, cậu xác định hai loại đan dược này là do Hoàng Long sản xuất sao?”
Lăng Phi Dương phớt lờ Lăng Vân, cau mày hỏi Lưu Thư Nhất đang đứng một bên.
“Sếp Lăng, tôi có thể lấy mạng mình đảm bảo, hai loại đan dược này đều là Hoàng Long bán!”
Lưu Thư Nhất tỏ vẻ chân thành: “Hai loại đan dược này hiện nay rất phổ biến, ông phải tìm cách hạn chế sự phát triển của chúng!”
Lúc trước Lưu Thư Nhất trả tiền cho Hoàng Long để đối phó với Giang Vũ, nhưng Hoàng Long đã phản bội anh ta, anh ta luôn oán hận về điều này.
Sau khi biết Hoàng Long đang bán hai loại đan dược này, Lưu Thư Nhất lập tức tổng hợp thông tin chạy đến chỗ Lăng Phi Dương mách lẻo.
“Hừm! Chỉ là một tên xã hội đen thôi mà cũng có thể nghĩ ra được loại thuốc kỳ diệu như vậy, đúng là lãng phí của trời!”
Lăng Phi Dương hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Nếu hai loại đan dược này có thể thuộc về nhà họ Lăng chúng ta thì nhà họ Lăng có thể một bước lên trời, ra khỏi Giang Đông và trở thành một gia đình giàu có nổi tiếng khắp cả nước!”
“Sếp Lăng thật sáng suốt, chỉ có gia tộc như nhà họ Lăng mới có tư cách sở hữu thần dược như vậy”.
Trong mắt Lưu Thư Nhất hiện lên một tia lạnh lùng, lo lắng nói: “Nhưng Hoàng Long coi hai loại đan dược này quý hơn mạng sống của mình, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn giao ra đơn thuốc hai loại thần dược này!”
“Chỉ là một tên côn đồ mà thôi, nếu hắn không hiểu chuyện, tôi sẽ làm hắn chết!”
Trong mắt Lăng Phỉ Dương lóe lên sự lạnh lùng, tàn khốc mà nói: “Bây giờ tôi sẽ đi tìm Hoàng Long!”
Lúc này Hoàng Long đang ngồi trong văn phòng, vui vẻ xem báo cáo tiêu thụ của công ty.
Từ xưa đến nay, cuộc sống của Hoàng Long chưa bao giờ thoải mái như hai ngày nay, mặc dù trước đây ông ta là người đứng đầu Thiên Địa Minh, nhưng trong mắt những thương nhân giàu có đó, ông ta chỉ là một tên du côn lông bông.
Nhưng kể từ khi đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục cốt ra đời, giá trị và địa vị của Hoàng Long cũng đã tăng lên như diều gặp gió.
Vô số quan to, người giàu có bắt đầu xu nịnh Hoàng Long, muốn mua đan dược từ ông ta hoặc tìm kiếm sự hợp tác.
“Cậu Giang xứng đáng là Lệnh chủ của Cửu Huyền Thiên Long Lệnh, cậu ấy vừa ra tay đã có thể khiến ta thăng tiến một cách nhanh chóng!”
Hoàng Long bắt chéo chân, cảm khái nói: “Nếu xu hướng này tiếp tục phát triển, Thiên Địa Minh sẽ sớm được tẩy trắng, với hai loại đan dược này, tôi sắp trở thành người giàu nhất Giang Châu!”
“Hoàng Long, ra đây cho tôi!”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền
đến tiếng ầm ĩ.
Hoàng Long khẽ cau mày, bất mãn hét lên: ‘Tôi đã nói rồi, hôm nay sẽ không tiếp khách…11
“Hoàng Long, cũng uy phong thật đấy!”
Hoàng Long còn chưa kịp nói xong, cửa văn phòng đã bị đá tung ra.
Hoàng Long còn chưa kịp nói xong, cửa văn phòng đã bị đá tung ra.
Vẻ mặt Lăng Phỉ Dương vô cảm mang theo Lưu Thư Nhất và một nhóm người mặc đồ đen bước vào.
“Sếp Lăng, sao ông lại tới đây?”, Hoàng Long nở nụ cười, nồng nhiệt chào hỏi.
“Không cần nói nhảm nữa!”
Lăng Phỉ Dương lạnh lùng nhìn Hoàng
Long và nói không chút nghi ngờ: “Bây giờ hãy bán cho tôi đơn thuốc của đan Long Hổ và đan Sinh Cân Tục Cốt, tôi sẽ cho một trỉệu tệ và coỉ như nợ một ân huệ.”
“Sếp Lăng, ông hơi quá đáng rồi đây.”
Nghe vậy, Hoàng Long rất tức giận, phản đối: “Đan Long Hổ và đan Sình Cân Tục cốt là bảo bối vô giá! sếp Lăng muốn bỏ ra một triệu tệ để mua đơn thuốc, đây không phải là đang ăn
cướp sao?”
Giá cơ bản của một viên đan Long Hổ là một triệu, nhưng Lăng Phi Dương lại muốn dùng một triệu để trực tiếp mua đơn thuốc của hai loại thuốc, khỉnh nqười quá đánq!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK