Trên xe!
Vành mắt Kỷ Tuyết Tình ửng đỏ, mím môi, gắt gao nắm chặt nắm đấm, cô cũng không có phát hiện ra Giang Vũ đang đuổi theo ở phía sau.
Kỷ Tuyết Tình cố nén xúc động quay đầu lại, nhưng cô biết thái độ của gia tộc nên mới không thể không rời xa Giang Vũ, nếu không sẽ chỉ khiến gia tộc muốn giết Giang Vũ hơn thôi.
Thanh Long đang lái xe phát hiện ra Giang Vũ trước, nhưng mà ông ta không có mở miệng nhắc nhở, ngược lại dùng sức nhấn ga, muốn bỏ lại Giang Vũ.
Thanh Long biết Kỷ Thường Viễn và Bạch Hổ hôm nay sẽ giết Giang Vũ, thay vì để cho cô chủ và Giang Vũ dây dưa không rõ, còn không bằng ly biết một lần.
Chỉ là Thanh Long đánh giá thấp sự cố chấp của Giang Vũ, mặc kệ ông ta có tăng tốc như thế nào, Giang Vũ vẫn không có buông tha, vẫn đuổi theo như điên ở phía sau.
“Cô chủ, là Giang Vũ!”
Qua một khoảng thời gian, Tiểu Viện ngồi ở ghế lái phụ nhìn thấy Giang Vũ đang chạy như điên từ trong gương chiếu hậu, kinh ngạc nhắc nhở.
Kỷ Tuyết Tình vội vàng quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy bóng dáng liều mạng đuổi theo: “Dừng xe, mau dừng xe lại!”
Thanh Long rối rắm nhắc nhở: “Cô chủ, đau dài không bằng đau ngắn..”.
“Tôi bảo ông dừng xe lại!”
Kỷ Tuyết Tình hai mắt đỏ bừng, rống giận cắt đứt lời Thanh Long.
“Haizz!”
Thanh Long bất lực thở dài, lập tức dừng xe ở bên đường.
Kỷ Tuyết Tình lập tức xuống xe, chạy về phía Giang Vũ.
Tình yêu đến từ hai phía là tuyệt vời nhất.
Thấy Kỷ Tuyết Tình chạy về phía mình, Giang Vũ cực kì kinh ngạc, anh tăng tốc chạy nước rút.
Giang Vũ chạy tới trước mặt Kỷ Tuyết Tình, ôm chặt cô vào trong ngực, khóc rống lên như một đứa trẻ.
Nhìn thấy Giang Vũ khóc thành như vậy, Kỷ Tuyết Tình cố nén nước mắt, nếu không để cho mình khóc lên, dù sao cũng phải có một người kiên cường đối mặt với sự biệt ly.
“Đừng khóc nữa!”
Kỷ Tuyết Tình đau lòng vỗ về lưng của Giang Vũ: “Nam tử hán đại trượng phu chảy máu không rơi lệ, quá mất mặt!”
“Em có thể không đi không?”
Mặc dù biết khóc nhè là không đúng, nhưng Giang Vũ đã quen ở chung với Kỷ Tuyết Tình, đột nhiên biết được Kỷ Tuyết Tình cũng rời đi, anh cảm giác thế giới như sụp đổ ngay tức khắc, thật sự là không thể khống chế được.
“Không được! Em đã rời khỏi Kim Lăng quá lâu, nếu không trở về, ông nội sẽ nổi đóa”.
Kỷ Tuyết Tình ôn nhu lau nước mắt cho Giang Vũ, mỉm cười nói: “Yêu nhau chưa bao giờ là chuyện của một người, em có con đường mà em phải đi, anh cũng có con đường mà anh phải cố gắng của anh”.
“Chia tay bây giờ đều là vì tương lai có thể ở chung với nhau, hiểu chưa?”
“Anh hiểu, nhưng anh không nỡ rời xa em!”
Giang Vũ gật đầu, nước mắt lại không nhịn được lại tràn bờ mi.
“Em cũng không nỡ rời xa anh, nhưng…”
Kỷ Tuyết Tình muốn nói lại thôi, cổ vũ nói: “Nhớ em thì hãy nhanh chân đến tìm em đi, em chờ anh ở Kim Lăng, chờ anh tới cưới em”.
“Anh nhất định sẽ cố gắng, nhiều nhất là một năm, anh nhất định sẽ đến Kim Lăng tìm em”.
“Về sau anh cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, bất kể như thế nào, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân”.
Kỷ Tuyết Tình nén nước mắt, rúc vào trong lòng Giang Vũ: “Một năm sau, mặc kệ anh có thể đạt được bao nhiêu thành tựu, anh nhất định phải tới tìm em, em chờ để được gả cho anh”.