Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Vũ vừa đóng cửa lại thì anh em nhà họ Ngô đã ôm nhau phấn khích.

Nếu không phải lo lắng bị Giang Vũ phát hiện thì bọn họ đã ngửa mặt lên trời hét lớn rồi!

Nhất là Ngô Khai Thiên, bởi vì đắc tội Giang Vũ, không những bị tông môn bỏ rơi nhiều năm mà đạo tâm cũng bị tổn thương, tu vi tăng lên cực kỳ chậm chạp.

Ngô Khai Thiên đã đột phá cảnh giới tông sư từ mười năm trước nhưng bây giờ chỉ ở giai đoạn tông sư trung kỳ, suýt chút nữa đã bị em trai tu luyện sau đuổi kịp.

Bây giờ anh ta và Giang Vũ đã trở thành anh em kết nghĩa, không chỉ có thể tháo gỡ khúc mắc mà còn có thể ôm đùi Giang Vũ, Ngô Khai Thiên cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng cũng đã chờ được đến lúc đón ánh rạng đông.

Ngô Khai Sơn cũng hưng phấn không kém.

Anh cả Ngô Khai Thiên đã phải trả giá một ngón tay, Kỷ Thường Viễn mất đi vệ sĩ và một cánh tay, lúc này anh ta mới nhận ra sự khủng khiếp của Giang Vũ.

Nhưng hiện tại anh ta có thể gọi thẳng Giang Vũ là anh em, có được cơ duyên này quả thực là quá tốt!

Lúc chạng vạng.

Trong khách sạn năm sao ở tỉnh lỵ, Kỷ Tuyết Tình tức giận phát hỏa với Thanh Long: "Đã nói hôm nay gặp nhau chúng ta sẽ trở về Kim Lăng, cha tôi đâu?"

"Cô chủ đừng vội, chỉ là tạm thời tôi chưa thể liên lạc được với gia chủ".

Thanh Long bị thúc giục không ngừng gọi điện thoại, nhưng mãi không liên lạc được với Bạch Hổ và Kỷ Thường Viễn.

“Nếu biết như vậy thì tôi đã ở cùng Giang Vũ thêm một ngày nữa”, Kỷ Tuyết Tình khó chịu, nén giận nói.

"Con gái ngoan của bố, đừng tức giận!"

Lúc này, thanh âm của Kỷ Thường Viễn vang lên.

"Con có thể không tức giận sao? Đã nói là..."

Kỷ Tuyết Tình đã muốn mất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy cánh tay trái của Kỷ Thường Viễn bó bột điệu ở trước ngực, sắc mặt của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Bố, sao bố lại bị thương?”

"Đừng nói nữa. Bố đã bị phục kích khi đang điều tra dư nghiệt của Hắc Vu giáo ở đây".

Sắc mặt Kỷ Thường Viễn không thay đổi, lại nói: “Bạch Hổ đã chết trận, bố cũng bị thương ở cánh tay”.

Sau khi rời khỏi thiên cung Vân Đỉnh, Kỷ Thường Viễn lập tức đến bệnh viện Giang Châu chữa trị cánh tay bị chém đứt, đến lúc này mới có thể chạy về tỉnh lỵ.

"Dư nghiệt của Hắc Vu giáo mạnh đến mức có thể giết chết Bạch Hổ và còn làm bố bị thương như thế này?"

Kỷ Tuyết Tình lập tức chạy tới trước mặt Kỷ Thường Viễn, quan tâm hỏi: "Bố, bố bị thương có nghiêm trọng không?"

"Không sao. Chỉ là vết thương nhẹ thôi".

Kỷ Thường Viễn cười, vẻ mặt phức tạp nhìn Kỷ Tuyết Tình, trong lòng nghẹn khuất đến mức muốn hộc máu.

Lúc này Kỷ Thường Viễn cũng rất ngưỡng mộ ánh mắt sắc bén của con gái mình.

Kỷ Thường Viễn vốn cho rằng Giang Vũ, người mà con gái mình quan tâm, chẳng qua chỉ là một dân đen vô dụng, nhưng không ngờ Giang Vũ lại có một chỗ dựa vững chắc và đáng sợ như vậy.

Mà bản thân Giang Vũ cũng tự lộ ra sự quỷ dị, sau khi nổi điên thì ngay cả tông sư cũng không phải đối thủ của Giang Vũ, rõ ràng người này còn có tiềm lực vô hạn!

"Dư nghiệt của Hắc Vu giáo chết tiệt, lại dám làm càn như vậy".

Kỷ Tuyết Tình đau lòng nhìn Kỷ Thường Viễn, mắng: “Đợi con về Kim Lăng thì con sẽ nói ông nội giết sạch bọn chúng”.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Thanh Long đứng ở một bên sắc mặt tái nhợt, không thể tin được nhìn chằm chằm vào cánh tay của Kỷ Thường Viễn: “Gia chủ cùng Bạch Hổ đi giết Giang Vũ, sao lại nhận lấy kết cục một chết một bị thương thế này?”

Kỷ Tuyết Tình không biết chân tướng, nhưng Thanh Long biết Kỷ Thường Viễn cùng Bạch Hổ muốn giết Giang Vũ!

Thanh Long biết rất rõ thực lực của Giang Vũ, nhưng anh ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK