Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74: Trở mặt, Quách Chính của võ quán Đại Địa
Giang Vũ nghe thế cũng hơi sửng sốt vì bất ngờ, nhưng ngay sau đó gương mặt anh đã u ám.
Anh không đau lòng khi Hà Thủ ô mất khỏi tầm tay, mà ghét cay ghét đắng cách lật lọng của Long Hiểu Hà, thậm chí là vô cùng khó chịu.
“Cô hơi quá đáng rồi đấy Long Hiểu Hà”.
Vương Mãn Kim cũng bức xúc giận dữ gầm lên: “Các người là người nhờ tôi mời Giang Vũ đến đây, mọi chuyện đã bàn xong rồi thì cô lại trở mặt”.
“Tôi cứ lật lọng đây, anh làm gì được tôi?”
Long Hiểu Hà ôm cánh tay của Vương Hạo, tỏ vẻ đầy chán ghét rồi mắt: “Một thằng vô dụng chỉ biết bám váy phụ nữ như anh mà còn muốn lấy được lợi ích từ nhà họ Long bọn tôi à Giang Vũ? Không có cửa đó đâu”.
“Hai người này là aỉ, Hiểu Hà?”
Vương Hạo cũng hơi tò mò đánh giá từ trên xuống dưới người của Giang Vũ và Vương Mãn Kim.
“Tiểu Hạo, bác không biết cháu sẽ về nên…”
Long Khiếu Thiên vội vàng nói lại chuyện xảy ra của Giang Vũ cho anh ta nghe.
“Thằng nhãỉ nhà anh có tu vỉ gì mà dám đồng ý đại diện cho võ quán Khiếu Thiên ra trận chứ, anh có năng lực đó à?”
Vương Hạo nghe Long Khiếu Thiên nói lập tức nhìn Giang Vũ đầy châm biếm, dè bỉu.
“Quán chủ Long thật sự muốn lật lọng và hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta à?”
Giang Vũ không quan tâm đến Vương Hạo, chỉ bình tĩnh nhìn Long Khiếu Thiên hỏi.
“Con rể Vương Hạo của tôi là đệ tử chính thức của tông môn võ đạo, bây giờ đã có tu vỉ đặt đến nội kình đại sư trung kỳ rồi. Dù Quách Chính có tự lên đài đấu, thì cũng không phải đối thủ của thằng bé đâu”.
Long Khiếu Thiên nói xong nheo mắt, tiếp tục nói với an ý sâu xa: “Cho nên tôi không cần lãng phí tiền tài lên một người như cậu nữa”.
“Hừ! Người ta nói đúng, phía trên không đàng hoàng thì phía dưới cũng sẽ chẳng ra gì!”
Giang Vũ hừ lạnh: “Tôi cũng không muốn hợp tác với đám không giữ lời các người, nhưng
tôi mong tương lai các người đừng hối hận”.
“Cậu yên tâm, tôi chắc chắn không hối hận đâu!”
Long Khiếu Thiên bật cười ha hả, còn tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Phải rồi, nếu bọn tôi không cần nhờ cậu nữa rồi thì cậu cũng không thể lâỳ được thứ gì của nhà họ Long nữa. Cậu trả Hà Thủ ô lại cho tôi đi”.
“Mập! Chúng ta đi thôi”.
Giang Vũ không muốn nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của người nhà họ Long này thêm phút giây nào nữa, anh chỉ việc ném hộp quà lại trên bàn rồi rời đỉ.
“Mấy người đứng lại ở đó, tôi cho đi chưa?”
Long Hiểu Hà lại thốt lên, cô ta ôm cánh tay của Vương Hạo làm nũng: “Cưng à, tên khốn Giang Vũ này ỷ vào bám váy phụ nữ mà trước kia đã ép em quỳ gối dập đầu với anh ta đây. Thiếu điều còn muốn giết chết em rồi, anh phải báo thù cho em!”
“Thằng nhãỉ to gan ghê, dám bắt nạt vợ sắp cưới của tôi”.
Vẻ mặt của Vương Hạo lập tức đen lại, lạnh lùng nhìn Giang Vũ nói: “Nếu anh không
muốn chết thì lập tức quỳ gối dập đầu xin lỗi nhận sai cho tôi, chứ không..”
“Chứ không anh làm được gì tôi?”
Giang Vũ lạnh lùng cắt ngang lời Vương Hạo, cơn tức giận trong lồng ngực lại dâng lên thêm nữa.
“Chứ không tôi sẽ đánh anh tàn phế ngay bây giờ”.
Vương Hạo buông Long Hiểu Hà ra rồi tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, ý đồ muốn dùng cách này để đe dọa Giang Vũ nghe lời.
“Chỉ nhiêu đó mà dám đe dọa tôi? Nhưng nếu anh đã muốn chết đến thế… Tôi đây sẽ toại nguyện giúp anh!”
Giang Vũ cảm nhận khí tức của Vương Hạo tỏa ra, chỉ khinh bỉ bĩu môi.
Lúc Giang Vũ đạt tới Luyện Khí tầng bốn, anh đã có sức mạnh ngang với võ giả cấp Nội Kình Đại Sư rồi. Sau khỉ anh sử dụng linh chi do nhà họ Vương cung cấp thì đã đột phá lên Luyện Khí tầng năm, cho nên với khí tức yếu ớt này anh chẳng để vào mắt.
Thấy Giang Vũ vẫn cứng miệng, khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của mình. Sát khí xuất hiện trong mắt của anh ta, gầm gừ: “Tới giờ mà
anh vẫn kiêu căng như thế, tôi sẽ khiến anh..”
“Được rồi!”
Đúng lúc này, Long Khiếu Thiên đột ngột mở lời cản họ lạỉ. ông ta lạnh lùng đề nghị: “Hôm nay tôi mời Giang Vũ đến đây, dù không hợp tác thì tôi cũng không làm khó cậu. Cậu đi đi!”
Giang Vũ không thèm tốn nước miếng mà xoay người ra ngoài.
“Từ nay về sau, tôi với Long Hiểu Hà cô đoạn tuyệt… bạn bè”.
Vương Mãn Kim nhìn Long Hiểu Hà đầy thất vọng và ghét bỏ, anh ta ném lại một câu rồi xoay người đi theo Giang Vũ.
Long Hiểu Hà nhờ vả nên anh ta mới mời Giang Vũ giúp đỡ, nhưng chuyện lại ồn ào thành thế này anh ta cũng bị xấu hổ khi là người nối cầu.
“Thứ nhà giàu mới nổi đáng chết, anh nghĩ tôi muốn làm bạn bè với anh sao? Đúng là thứ sĩ diện ảo!”
Long Hiểu Hà khó chịu bĩu môi, sau đó nhìn Long Khiếu Thiên nói: “Sao bố lại không cho anh Hạo dạy dỗ cho anh ta một bài học? Thằng khốn Giang Vũ kia đã ép con phải quỳ
gối dập đầu trước mắt gã đây”.
“Sau lưng Giang Vũ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng, nếu chúng ta làm như vậy với cậu ta lỡ đâu Kỷ Tuyết Tình biết được, rồi bắt đầu đến hỏi tội. Đến lúc đó, chúng ta không gánh được cơn giận của cô ta đâu”.
Long Khiếu Thiên lắc đầu, lạnh lùng cười: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta đợi Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu rồi thì có thể dạy dỗ thằng khốn đó một bài học”.
“Đúng rồi! Con nghe nói Hàn Lỉnh đã rời khỏi Giang Châu, chắc Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ rời đỉ sớm thôi. Đến lúc đó, thằng vô dụng đó sẽ mất hết điểm tựa rồi”.
Một tỉa ngoan độc lóe lên trong mắt của Long Hiểu Hà, cô ta nghiến răng nói: “Lúc đó, con sẽ cho thằng này biết thế nào là sống không bằng chết và trả lại tất cả nỗi nhục con phải chịu gấp ngàn Lârí’.
“Xin lỗi anh Giang, tôi không ngờ được đôi cha con nhà họ Long kia lại là đám tiểu nhân”.
Trên đường quay về Vân Đỉnh Sơn Trang, Vương Mãn Kim vừa lái xe vừa xin lỗi: “Nếu tôi biết trước thế, tôi đã không đồng ý giúp cô ta mời anh đến rồi. Đúng là đám lòng dạ ác độc”.
“Rừng lớn nên loại chim nào cũng có, tôi lại không khó chịu bao nhiêu”.
Giang Vũ nhắm mắt, đầy tiếc nuối: “Chỉ là tôi tiếc cây Hà Thủ ô, nguyên liệu thuốc ba mươi năm rất khó kiếm ở Giang Châu!”
Tương lai Giang Vũ muốn tăng tu vi lên thì phải cần nguyên liệu thuốc có cấp bậc cao hơn nữa, số lượng cũng theo cấp độ mà táng lên. Hiện giờ cơ hội trước mắt đó lại bỏ lỡ, khiến anh rất tiếc nuối.
‘Vãi, thứ lừa đảo!”
Khỉ xe quay lại đến cổng chính của Vân Đỉnh Sơn Trang, Vương Mãn Kim lại sợ hãi kêu lên rồi phanh xe gấp.
“Chuyện gì đấy?”
Giang Vũ bất ngờ mở to mắt, nhìn một người tuổi trung niên đang đứng chặn trước đầu xe.
“Tại hạ là Quách Chính của võ quán Đại Địa, chào cậu Giang và cậu Vương”.
Giang Vũ với Vương Mãn Kim vừa bước xuống xe, người đàn ông trung niên có khuôn mặt cương trực và nghiêm túc kia lập tức bước đến hành lễ.
“Ông ta chính là một cường giả cấp Nội
Kình Đại Sư khác ở Giang Châu, tên là Quách Chính”.
Vương Mãn Kim vội vàng giới thiệu với Giang Vũ.
“Người này là kẻ mà Long Khiếu Thiên muốn đối phó à!”
Giang Vũ kỳ quái dò xét từ trên xuống dưới Quách Chính một vòng, hơi thở của người này kéo dài, gương mặt cương nghị. Tóm lại, trông mạnh hơn Long Khiếu Thiên rất nhiều lần.
“Quà gặp mặt nho nhỏ, không có gì nhiều nhưng được lòng. Mong cậu Giang vui lòng nhận cho”.
Quách Chính thấy Giang Vũ ỉm lặng nhìn chăm chú vào mình, vội vàng đưa hộp quà cho Giang Vũ.
‘ý gì đây?”
Giang Vũ nghi ngờ nhìn Quách Chính, không nhận hộp quà của ông ta.
“Tôi nghe nói cậu Giang vẫn đang cử người thu thập các nguyên liệu thuốc khắp nơi, vậy nên đúng lúc tôi có một cây nhân sâm ba mươi năm”.
Quách Chính cười niềm nở, nói tiếp: “Mong cậu không ghét bỏ”.
“Không có công không nhận thưởng, tuy bây giờ tôi thật sự đang thiếu nguyên liệu thuốc. Nhưng…”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi đây chỉ muốn tặng quà gặp mặt thôi, chứ không có ý gì khác”.
Quách Chính không đợi Giang Vũ nói hết đã cắt ngang, ông ta đã đặt chiếc hộp trên nắp động cơ xe.
“Con người của ông thật rất sảng khoái, rồi nói đỉ! Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Vẻ mặt Giang Vũ tỏ vẻ quái dị khi nhìn Quách Chính, hành động của ông ta thoải mái và rộng rãi hơn cha con nhà họ Long kia gấp trăm ngàn Lân.
“Thật ra chuyện này không có gì đặc biệt”.
Quạch Chính ngại ngùng mà gương mặt hơi ửng hồng: “Tôi chỉ muốn nhờ cậu Giang đừng giúp võ quán Khiếu Thiên luận võ với võ quán Đại Địa của tôi thôi”.
“Ông đưa một cây nhân sâm quý giá như thế chỉ đến đây, nhờ tôi đừng giúp võ quán Khiếu Thiên thôi sao?”
Giang Vũ nhìn liếc qua cây nhân sâm, đành nói: “ông không muốn để tôi làm đại diện cho võ quán Đại Địa đấy chú?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK