Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Anh đã phát hiện từ lúc chúng ta bắt đầu bước ra khỏi chợ thì đã có người theo dõi ở đằng sau”.
Liếc nhìn chiếc xe đi theo mình phía sau, Giang Vũ cất Thái Tuế, bất đắc dĩ nói: “Nhưng cũng không thể làm gì được, dù sao đối phương cũng đang đế mắt tới cây Thái Tuế một tràm năm tuổi này, vậy anh chỉ có thể cứng rắn đối đầu thôi!”
“Có em ờ đây, anh cần quái gì cứng rắn!”
Kỷ Tuyết Tình trợn mắt nhìn Giang Vũ một cái, cười lạnh nói: “Bọn họ an phận thủ thường thì thôi, nhưng nếu dám hành động thiếu suy nghĩ vậy thì chính là tự mình tìm đến cái chết”.
Rất nhanh, khi xe chạy đến một con đường héo lánh thì bất ngờ bị một chiếc Land Rover màu đen chặn lại.
Kim Tái An và Kim Chiêm Long bước ra khỏi chiếc Land Rover với khuôn mặt đầy sát khí.
“Tuyết Tình, em ngoan ngoãn ở trong xe, đừng ra ngoài, anh sẽ đi gặp họ”.
Giang Vũ đưa ba lô chứa Thái Tuế cho Kỷ Tuyết Tình, sau khi dặn dò xong thì xuống xe.
Mặc dù biết đốì phương không dám động đến Kỷ Tuyết Tinh, nhưng Giang Vũ vẫn muốn xem mình có năng lực đấu với Tông Sư nội kình hay không.
“Cố lên anh yêu!”
Kỷ Tuyết Tình từ ghế sau lấy ra một đống đồ ăn vặt, mở cửa sổ xe, tìm góc độ thích hợp đế quan sát, cố vũ cho Giang Vũ.
“Tên nhà giàu mới nối chết tiệt, không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy!”
Nhìn thấy Giang Vũ xuống xe, Kim Tái An cười lạnh nói: “Tôi đã nói rồi, cậu tuyệt đối không thế mang theo gốc Thái Tuế đó rời khỏi Ngô Thành đâu”.
“Cậu thức thời thì ngoan ngoãn giao đồ ra, sau đó tự mình đánh gãy đôi chân, đế người phụ nữ của cậu hầu hạ tôi một tháng, nếu không hôm nay cậu nhất định sẽ phải chết”.
“Tôi khuyên anh tốt nhất không nên có mưu đồ gì với cô ấy”.
Sắc mặt Giang Vũ quái dị khi nhìn Kỷ
Tuyết Tình ờ trong xe một cái, với thực lực của nhà họ Kỷ, chỉ dựa vào lời nói này của Kim Tái An thì cũng đủ gây ra rắc rối lớn cho nhà họ Kim.
“Thì ra là biển số xe của Kim Lăng. Khó trách dám kiêu ngạo như vậy”.
Kim Tái An nhìn lướt qua biển số xe Bentley, cười lạnh nói: “Đáng tiếc đây là Ngô Thành, tôi giết các người thì cũng sẽ không có aỉ biết được”.
“Vậy thì nói nhảm ít thôi”.
Giang Vũ móc lồ tai, không kiên nhẫn nói: “Muốn gốc Thái Tuế kia chỉ cần dựa vào bản lĩnh đế lây’.
“Đây chính là do cậu tự tìm mình đến cái chết!”
Kim Tái An quay đầu nhìn về phía Kim Chiêm Long, sát khí đùng đùng nói: “Chú Long, lập tức giết chết anh ta, sau đó mang người phụ nữ kia và Thái Tuế đi”.
“Dám chống lại nhà họ Kim ờ ngay Ngô Thành, vậy cậu chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp”.
Kim Chiêm Long chậm rãi bước về phía trước, vừa phóng thích ra một sự uy áp của
Tông Sư vừa lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Tôi biết cậu có chút bản lĩnh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một Đạì Sư nội kình đỉnh, ớ trước mặt lão phu không khác gì phê’vật!”
“Tuổi ỏng đã cao như vậy mà mới tu luyện đến Tồng Sư, còn tòi mớỉ tu luyện được mấy tháng trời, giờ chỉ còn Tống Sư một bước nhỏ, ông nóỉ xem ai trong chúng ta mới là phế vật đây?”
Giang Vũ vận công chống lại uy áp cúa Kim Chiêm Long, mặc dù van cảm thấy áp lực khồng nhỏ như vậy, nhưng so với khi đối mặt với anh em nhà họ Ngô và Thanh Long thì dễ dàng hơn nhiều.
Lần đầu tiên khi đối mặt với anh em nhà họ Ngô, tu vi của Giang Vũ chỉ ở mức Luyện khí tầng thứ năm, căn bản không có sức mạnh đế phản kháng.
Sau đó, Giang Vũ sử dụng nhân sâm thu được từ trong tay Bruce và Quách Chính để nâng cao tu vi của mình lên đỉnh cao của Luyện Khí tầng thứ sáu.
Thêm nữa, sau khi trải qua sự thử thách uy áp của cường giả Đại Tông Sư Thanh Long, lúc này Giang Vũ đã có thề đối mặt với Kim Chiêm Long một cách dễ dàng.
“Tên nhóc này lợi hại đấy, khó trách lại ngông nghênh như vậy, chỉ là Đại Sư đỉnh phong mà lại có thế ngăn cản uy áp của Tông Sư”.
Kim Chiêm Long kinh ngạc nhìn Giang Vũ: “Nhưng chưa đặt chân vào cảnh giới Tông SƯ, cậu sẽ không bao giờ hiếu được sức mạnh của Tông Sư rốt cuộc mạnh đến mức nào!”
“Về mặt tu luyện, tôi quả thực không bằng ống!”
Tinh thần chiến đấu dâng lên trong mắt Giang Vũ, kiêu ngạo nói: “Nhưng bàn luận về chiến đấu tới một sống một chết, chưa chắc tôi không phải là đối thủ của ông”.
“Hay cho tên ranh ngòng cuồng, lão phu lại muốn xem xem cậu có bản lĩnh gì”.
Kim Chiêm Long chậm rãì giơ tay lên, ngưng tụ ra hộ thể cương khí: “Lão phu cho cậu thêm một cơ hội, đế cậu tùy ỷ tấn công, xem cậu có thể phá vỡ cương khí hộ thể của tôỉ hay không”.
“Đây là do ông tự mãn chủ quan, tuyệt đối đừng hối hận”.
Nghe thấy lời này, hai tay Giang Vũ
nhanh chóng kết ấn, sau đó cách không tấn công về phía Kim Chiêm Long.
“Hahaha, dựa vào tu vi của cậu, cận chiến cũng phá không nổi hộ thể cương khí của tôi”.
Nhìn động tác của Giang Vũ, Kìm Chiêm Long khinh thường cười khẩy: “Cậu còn muốn dùng chút nội kình đáng thương của mình đế tấn công từ xa, thực sự là buồn cười”.
Ngay khi Kìm Chiêm Long đang chế nhạo cười lớn, một tỉa sét chói lóa đột nhiên bay ra từ lòng bàn tay của Giang Vũ và đánh mạnh vào tấm bảo vệ cương khí của Kim Chiêm Long.
Một tiếng vang lớn “Bùm!”
Kim Chiêm Long mất cảnh giác trực tiếp bị đánh bay, mặc dù tấm bảo vệ cương khí trên người không bị phá vỡ nhưng trông có vẻ lại vô cùng nhếch nhác.
“Nhóc con, công phu này của cậu là gì vậy?”
Kim Chiêm Long đứng vững, thân thể bị sét đánh có chút tê dại, ngạc nhiên nhìn Giang Vũ.
“Chường Tâm Lôi!”
Giang Vũ cười mỉa, lại lần nữa giơ tay lên, tia sét chói lóa từ lòng bàn tay phải bay ra, tấn công trên người Kim Chiêm Long một cách điên cuồng.
Giang Vũ hiếu rõ, giữa mình và Kim Chiêm Long có sự chênh lệch tu vỉ không gì bù đắp được.
Vì vậy, anh căn bản không có ý định so vũ lực với đối phương, mà là chuẩn bị sử dụng những huyền thuật tiên pháp và các loại thủ đoạn khác, phân thắng bại chỉ trong một lần.
Đây cũng là lý do lúc trước biết nhà họ Lăng có hai vị Tông Sư mà Giang Vũ vẩn dám tới cửa tìm Láng Vân tính sổ.
Cho dù Giang Vũ lúc ấy không phải là đối thú của anh em nhà họ Ngô, dựa vào việc sử dụng thủ đoạn khác, anh cũng có đủ tự tin giải quyết Lăng Vân, báo thù cho Kỷ Tuyết Tình trước khi bị anh em nhà họ Ngô tiêu diệt
“Thật đáng giận, đây căn bản không phải là chiêu thức võ thuật”.
Kim Chiêm Long vận công lợi dụng cương khí ngăn cản đòn tấn công từ Chưởng Tâm Lôi, trong lòng thầm kinh ngạc: “Tên này rốt cuộc là ai?”
Kim Chiêm Long mặc dù là Tông Sư cường giả, nhưng chưa bao giờ giao du với người tu tiên, cũng không nhận ra chiêu thức mà Giang Vũ đang thi triển chính là huyền thuật tiên pháp.
Thấy Kim Chiêm Long lạỉ bị Giang Vũ chèn ép, Kim Tái An ớ bên cạnh mắt trợn tròn, lo lắng nói: “Chú Long, đừng chơi đùa với cậu ta nữa, tốc chiến tốc thắng đi!”
Kỷ Tuyết Tinh trong xe thò đầu ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc há to miệng.
Kỷ Tuyết Tình biết Giang Vũ biết y thuật, biết võ thuật, biết luyện dược, thậm chí biết cả huyền thuật và thuật cổ độc, nhưng không ngờ Giang Vũ còn biết pháp thuật.
“Khó trách anh ấy tự tin là một năm sau, nhất định có thể đến Kim Láng tìm mình”.
Nhìn Chưởng Tâm Lôỉ của Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình kích động đến đỏ cả mặt: “Giang Vũ biết thuật pháp, một người như vậy, chờ một thời gian nữa, chắc chắn có thể xưng bá thiên hạ, uy chấn bát phương”.
“Tên nhóc thối, cho dù cậu là ai thì cậu đã thành còng chọc tức tồi rồi!”
Bị Giang Vũ tấn công từ xa làm cho sứt
đầu mẻ chán, Kim Chiêm Long cũng không có thời gian ba hoa khoác lác như trước nữa, chịu đựng sự tấn công của Chưởng Tám Lôỉ, phẫn nộ lao về phía Giang Vũ.
“Lão già kia, muốn tới gần cũng không dễ dàng như vậy!”
Biết khoảng cách giữa mình và Kim Chiêm Long, Giang Vũ vừa thi triển thân pháp dì chuyển xoay quanh né tránh Kim Chiêm Long, vừa không ngừng hướng về phía ông ta phóng ra Chường Tâm Lôi.
Đồng thời, trong lòng Giang Vũ cũng rất bất đắc dĩ: “Chênh lệch tu vỉ đúng là cản trở khó vượt quá. Nếu mình có thế bước vào cảnh giới Tông Sư, chí vài phút là có thế giết chết lão già nà/7.
“Tên nhóc khốn khiếp, hôm nay tôỉ nhất định phải băm cậu ra thành ngàn mảnh”.
Kim Chiêm Long hoàn toàn bị chọc giận, vừa điên cuồng phóng thích sức mạnh Tông SƯ, vừa nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.
Chường Tâm Lôi của Giang Vũ dù không thế công phá lớp cương khí bảo vệ của Kim Chiêm Long, nhưng sức mạnh của sấm sét lại xuyên qua tấm bảo vệ cương khí, Kim Chiêm Long vẫn có thể cảm nhận được sự tê
dại khiến cho ông ta vô cùng khó chịu .
Đường đường là cao thủ số một của nhà họ Kim, cường giả Tông Sư nội kình, nhưng ông ta lại bị một tên nhóc đại sư nội kình làm cho thảm hại như vậy, quá là mất mặt!
Giang Vũ xoay quanh Kim Chiêm Long và ì vòng, đột nhiên dừng động tác lại, Chưởng Tâm Lỏi trong tay cũng dập tắt.
“Lão già kia, ông muốn giết tôi thì ông hãy qua đây!”
Giang Vũ dừng bước, khiêu khích Kim Chiêm Long.
“Nội kình của cậu chắc hẳn đã không thế duy trì việc phóng thích Chướng Tâm Lối nữa, vậy tiếp theo đến lượt tôi ra tay!”
Kim Chiêm Long gầm lên giận dữ và nghiến răng lao về phía Giang Vũ.
“Thủ đoạn của tôi vần chưa hết đâu”.
Giang Vũ cười tà, đột nhiên cúi khom người, hai tay mạnh mẽ đập xuống mặt đất: “Tam tài phá không trận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK