Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 82: Mượn gió bẻ măng, bệnh này có điều kỳ quái
“Đừng, xin ông đừng nóng giận! Chí cần ông có thế chữa khỏi bệnh cho con gái tòi, chi bao nhiêu tiền, tôi đều bầng lòng chỉ trả”.
Trương Hiến Minh nghe Bruce nói phải tính về chi phí điêu trị, cũng bày tỏ thái độ rất chân thành: “Anh Bruce muõn bao nhiêu phí điều trị cho ca này?”
“Theo như chấn đoán sơ bộ, tình hình cúa cô chú bây giờ rất là nghiêm trọng. Nếu ông muốn tỏi chữa trị thì tỏi muốn lấy mười triệu”.
Bruce duồi một ngón tay ra mà không thèm nế mặt ai hết, thậm chí ông ta còn bố sung: “Nó chì là phí trị liệu cho giai đoạn đầu, từ nay, mổi khi tôi giúp cô Trương điều trị, các người phái trá tỏi thêm năm triệu nữa”.
“Thứ khốn nạn!”
Tê Thiên Minh nghe ông ta nói mà khóe miệng run lên, tuy nhà họ Trương không thiếu tiền thật. Nhưng chưa thấy người bệnh mà đã đòi 10 triệu, sau đó cứ mồi lân tới lại phải trà nầm triệu tệ, đúng là tham lam!
Giang Vũ cũng khó chịu nhíu mày, từ trước đến giờ anh chưa từng muốn dùng trình độ chữa bệnh của mình ép buộc hay băt nạt gia đình bệnh nhân đế kiếm tiền. Còn tên Bruce này đã lấy năm triệu và một cây nhân sâm fôi, thế mà đòi nhà họ Trương trả thêm nữa. Tên này đúng với câu “Mượn gió bẻ màng”!
“Bruce đừng có quá đáng!”
Lăng Phi Dương vô cùng tức giận, ỏng ta nghiến răng nghiến lợi: “ông cần tiền thì tôi đưa..;
“Không can!”
Trương Hiến Minh cát ngang lời Làng Phi Dương nói, vấn kiên quyết nói: “Chú tịch Lăng có thế mời được một bác sĩ Bruce đến đã là tốt bụng làm ròi, không căn tiếp tục chi tiền ra nữa”.
“Tòi chí cần ông chữa khói cho con gái mình, thì trá bao nhiêu tôi cũng chịu hết”.
“Ông yên tâm, tôi đã ra tay thì châc chẳn con gái ông sẽ khỏi hắn. ông dần tôi đi gặp người bệnh đi!”
Bruce nở cười chiến thầng, nếu bình thường thì ông ta không nên đòi tiền nhà họ Trương sau khi đã nhận tiền của Lâng Phi Dương.
Nhưng khi nghe cuộc nói chuyện cúa Lăng Phi Dương với Trương Hiển Minh thì ông ta phát hiện ra, mục đích chuyện này chính để Trương Hiến Minh ký quyết định cho Làng Phi Dương vay tiền. Ngược lại nhà họ Trương rất giàu có, cho nên ông ta quyết định lợi dụng sự sốt ruột chữa khỏi cho con gái của Trương Hiến Minh mà đòi thêm ít thù lao nữa.
Sau này, õng ta chì cần tiếp tục lợi dụng bệnh của Trương xảo xảo, thì có thế bám theo nhà họ Trương phát tài, cả đời không cần lo
nghĩ nữa.
Bố con nhà họ Trương lập tức dản nhóm người lên râu, Giang Vũ với Tè Thiên Minh bị họ làm lơ cũng theo sau cùng.
“Nếu người được Lăng Phi Dương tìm đến chữa khỏi cho xáo xảo, thì tính cách cúa chú Trương chính trực như thế sẽ không muốn nợ ơn nghĩa người khác, vậy nên chú ấy chắc chẩn sẽ cho nhà họ Lăng vay”.
Tê Thiên Minh nhân lúc mọi người không đế ý đến họ mà vội vàng thì thầm, nhăc nhở Giang Vũ: “Nhà họ Lăng nãm được nguồn vốn nãm tỷ, họ sẽ thoát khỏi hoàn cành khốn khó. Trận chiến này, anh Giang dữ nhiều lành ít rồi”.
“Chuyện này cũng hết cách rồi, dù sao bố con nhà họ Trương đâu có tin trình độ chữa bệnh của tỏi”.
Giang Vũ nhún vai tỏ vê chẳng liên quan đến mình.
“Anh đừng có tó vé không sao như thế chứ”.
Tê Thiên Minh nhìn dáng vè Giang Vũ mà bực bội: “Nếu anh không đánh bại được nhà họ Làng thì nhà họ Té chúng tòi sẽ bị nhà họ Lăng diệt…”
“Đừng lo lâng quá, dù nhà họ Lăng có lấy được khoản vay kia và thành cõng dời trọng tâm sàn nghiệp mình đi. Tôi cũng sẽ đuối theo đánh”.
Giang Vũ kiên quyết cat ngang lời cùa Tê Thiên Minh, đám báo: “Cùng lăm thì tòi tốn chút sức, cho vài cú đấm nữa, tóm cái quần lại tòi sẽ khiến nhà họ Lâng phá sàn, diệt luôn mối lo về sau”.
“Tạm thời, chuyện bệnh của cô Trương mới quan trọng. Chí cần cò Trương khỏe mạnh, mọi chuyện khác cũng không lo”.
Giang Vũ nghiêm túc nhìn Tê thiên Minh nói: “Giang Vũ tôi đây trước giờ luôn sõng và làm việc thầng tháng, không sợ người đời chê trách. Cho nên, tòi sẽ không lấy việc tư của mình áp lèn người bệnh, chờ bệnh của cò Trương chuyến biến xấu đâu”.
“Tôi…”
Tê Thiên Minh giật giật môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhìn Giang Vũ đ’ãy kính nể: “Hèn gì cô Ký lại vừa mát anh, anh Giang có tư tưởng như thế làm tôi thấy rất xấu hổ”.
Anh ta cũng coi xảo xào như em gái mình mà chàm sóc, vậy mà hôm nay lại âm thâm hy vọng chuyên gia mà Lăng Phi Dương mời đến không chữa khói bệnh cho xáo xáo. Ngược lại, Giang Vũ với xáo xào chưa từng gặp cũng không quen, ấy vậy mà không lấy việc riêng áp vào việc còng.
Tê Thiên Minh đã thấy rõ sự khác biệt này, anh ta bắt đầu xấu hổ.
Nhóm người đi lên tầng bốn của biệt thự, khi họ bước đến căn phòng cuối cùng ở hành
lang.
Họ phát hiện, căn phòng này tối đen như mực, không chút ánh sáng chiếu vào, xung quanh lại treo đầy màn màu đen chống ánh năng. Bây giờ là ban ngày, nhưng cần phòng lại tối om.
“Cần phòng có gì đó sai sai*.
Giang Vũ đứng sau cùng, cau mày đánh giá xung quanh rồi âm thâm nói:
“Căn phong che chắn kín mít thế này, đúng mới lạ*.
Tê Thiên Minh trừng Giang Vũ, giái thích: “Sau khi Xáo xáo bị bệnh, con bé không muốn ra ngoài sáng. Vậy nên, phòng con bé mới trở thành thế này”.
Giang Vũ cau mày lẳc đầu, anh âm thầm vận công kiếm tra tỉ mỉ xung quanh.
“Chào Xảo Xảo, con khỏe không?”
Trương Hiến Minh vào phòng cũng không dám bật đèn, ông ta nhìn bóng người mờ mịt ngồi trong góc tường, nói thật nhỏ: “Con đừng sợ, bố dẳn đến vài bạn đến thăm con nè”.
Sau khi mọi người thích nghi với bỏng tối thì mới thấy rõ một cô gái đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, gương mặt đầy sẹo cuộn mình trong góc.
Cỏ gái này là Trương xảo Xảo, cũng từng được gọi là người đẹp phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng bây giờ, cô gái lại trở thành dáng vè ma
chê quý hờn này thật đáng tiếc.
“Á…”
Trương xảo xào nhìn Trương Hiến Minh nói chuyện thì lâc đầu khóc nức nở. Cơ thế liên tục co rúm lại, run cầm cặp.
“Bố không đến, không đến được chưa!’
Trương Hiến Minh sợ làm Trương xào xảo kích thích nên vội vàng lùi ra sau, không dám đến gân nữa.
“Em gái cúa tôi bị bệnh rồi vần nhốt mình trong phòng như thế, đâu óc thì trì độn ngơ ngác. Thậm chí, con bé đã không nói tiếng nào rất lâu rồi”.
Trương Hồng Nham nhìn em gái ngồi trong góc mà đau lòng, lại giới thiệu tình hình với những người khác.
“Tôi đã thấy nhiều ca bệnh thế này rồi, tôi sẽ giúp cô ấy trở lại trạng thái người bình thường sớm thôi”.
Bruce tràn đầy tự tin đi đến chô Trương Xào Xảo, ông ta vừa vẳy tay với Trương xảo xào vừa nhẹ nhàng chào hói: “Xáo xáo ơi, tôi là bạn từ nhó của em nè. Em nhớ tòi không?”
Bruce thật sự là một chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp, giọng nói của ông ta như có sức hút. Thêm vào đó, ông ta lợi dụng tay để tạo ra một hiệu ứng thôi miên, nên hấp dần được sự chú ý của Trương xảo xào.
“Anh… Là… Bạn… tốt… tòi!”
Trương xảo xào ngơ ngác nhìn Bruce đang đi đến chố mình, miệng thầm thì không rõ tiếng.
“Nói rồi, con gái tôi nói rồi”.
Trương Hiến Minh thấy con gái nói ra tiếng thì đã vui mừng rơi nước mắt. Ngay sau đó, ông ta cân chặt môi sợ làm phiền quá trình Bruce chữa trị.
“Sau khi em gái tôi bị bệnh, con bé đã không nói hơn một nàm rồi. Không ngờ, hỏm nay lại nói được”.
Trương Hồng Nham xúc động, cám thán: ”Người này đúng là chuyên gia nối tiếng thế giới, ông ta giói ghẽ. ông ta có thế chữa khỏi bệnh cho em gái tôi rồi”.
“Đúng là may quá!”
Lăng Phi Dương khen rồi ám thâm thở dài nhẹ nhõm, trong lòng vui mừng: “Đúng như dự đoán, Bruce không làm mình thất vọng, ông ta chữa khỏi bệnh cho cò Trương, nhà họ Lăng mình có thế vay được năm tỷ rồi”.
“Nhà họ Lầng có được năm tý này, dù mất đi thị trường dược làm đẹp thì vản có thế vững gót với một ngành sản xuất khác và vượt qua khỏi cảnh khố sở này”.
Tê Thiên Minh thì khác hoàn toàn với những người xung quanh.
Tuy anh ta rất mong Trương xảo xáo sẽ được chữa khỏi, nhưng nếu nhà họ Lăng vay
được số tiền đó, sản nghiệp trọng tâm họ cũng sẽ dời đi thành công. Lúc ấy, đám người này sẽ điên cuồng trà thù nhà họ Tê.
Bruce không quan tâm thái độ của những người sau lưng, ông ta đi đến đối diện với Trương xáo xảo. Suốt quá trình, Trương xảo Xào không có bất cứ thái độ chống đối hay tránh né nào.
Bố con nhà họ Trương thấy cánh này thì lập tức tin tưởng vào Bruce, bới vì trước giờ, đến cả người thân ruột thịt như họ cũng không thế đến gần Trương xảo xảo. Ấy vậy mà, Bruce lại làm được.
“Xảo Xảo nhìn đồng hồ quả quýt này nè”.
Bruce cầm ra một chiếc đồng hô quả quýt màu vàng, giơ lơ lửng trước mặt Trương xáo xâo rồi nhẹ nhàng đong đưa theo tiết tấu: “Nhìn nó, nhìn chăm chú nó này… Bây giờ, em có thấy buồn ngủ không?”
Trương xảo xảo nhìn chăm chú vào chiếc đòng hồ quả quýt gặt gù, mí mât của có gái dàn sụp xuõng.
“Khi tôi đếm đến ba, em mở mât ra lại nhé. Sau đó, em phái lên giường ngú một giấc thật ngon. Khi em tỉnh dậy rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên cả thôi”.
■Một!”
‘Hai!11
■Bar
Trương xảo xào nhâm mát lại theo giọng nói cúa Bruce, sau đó đứng dậy nằm trên giường như người mộng du.
“Em gái lại ngủ yên rồi bớ!”
Trương Hồng Nham thấy thế vui mừng nầm cánh tay Trương Hiến Minh, nói trong tiếng nghẹn ngào: “Con bé đã lâu rồi không ngủ yên bình như thế”.
“Anh ta đúng là chuyên gia, giòi quá! Trả mười triệu cũng đáng mà!”
Trương Hiến Minh liên tục gật đầu, vui mừng siết chặt nắm đấm: “Con bé không chí chìm vào giấc ngủ yên bình mà cũng lâu rồi, con bé đã không nằm trên giường như thế nữa”.
“Đúng đấy, người này đúng là chuyên gia giỏi.
Lăng Phi Dương đắc thắng nhìn Giang Vũ: “Còn loại người lừa đào như Giang Vũ chì xứng lừa gạt ở nơi nhỏ xíu như Giang Cháu thôi, chứ đến tỉnh thành này lộ đuôi chồn liền!”
Giang Vũ lơ đi lời mía mai của Làng Phi Dương, anh cấn thận càm nhận khâp căn phòng. Gương mặt cũng đanh lại, nhắc: “Sai rồi, bệnh cùa cô Trưng rất quái lạ. Cô ấy chác chán bị thứ kia ám rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK