Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Hoắc không vui răn dạy một tiếng, sau đó tán thưởng nói: “Giang Vũ có thể giải quyết được loại độc cổ mà ngay cả ông cũng không khám ra được cho cô Kỷ, năng lực này cháu không so bì được đâu!”

Hoắc Tú Tú bĩu môi, cúi đầu pha trà không nói gì thêm nữa.

“Có câu “Bác sĩ không thể tự chữa bệnh”, lần này em dẫn anh đến gặp ông Hoắc, chính là muốn mời ông ấy giúp anh khám về vấn đề bị mất trí nhớ”.

Kỷ Tuyết Tình kéo tay của Giang Vũ, có chút ngượng ngùng nói: “Em biết là người cùng nghề thì bài xích lẫn nhau, mà anh cũng là bác sĩ, nên mới không nói trước cho anh biết, anh sẽ không tức giận chứ?”

Giang Vũ mấp máy môi, muốn nói lại thôi, lúc này mới hiểu được Kỷ Tuyết Tình dẫn theo mình đến là vì tìm bác sĩ khám bệnh.

Nhưng Giang Vũ đã tự mình kiểm tra trước rồi, đối với chứng mất trí nhớ của bản thân, anh căn bản không thể kiểm tra ra được bất kì nguyên nhân gì, vậy dù để ông Hoắc khám thì chắc kết quả cũng không khác gì.

Biết Kỷ Tuyết Tình có ý tốt, Giang Vũ đương nhiên sẽ không tức giận, lễ phép nhìn về phía ông Hoắc: “Vậy làm phiền ông Hoắc rồi!”

Ông Hoắc gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, đưa tay đặt lên mạch của Giang Vũ, bắt đầu chẩn đoán.

Giang Vũ tập trung nín thở, cực kì phối hợp, anh cũng hy vọng mình có thể khôi phục được trí nhớ, nhờ vậy mà sớm ngày phát triển để xứng đôi với Kỷ Tuyết Tình.

Chỉ dựa vào những mảnh kí ức vụn vặt đã khôi phục, Giang Vũ đã có thể tu luyện tới trình độ như thế.

Nếu có thể khôi phục toàn bộ trí nhớ, vậy thì sẽ có được sự trợ giúp rất lớn đối với việc thăng cấp thực lực bản thân.

“Á!”

Mấy phút sau, ông Hoắc vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, lập tức nhắm mắt lại, càng bắt mạch cẩn thận cho Giang Vũ hơn chút nữa.

Kỷ Tuyết Tình lo lắng đến mức không dám cả thở mạnh, nhìn chằm chằm ông Hoắc không chớp mắt.

Nhìn vẻ mặt của ông Hoắc, trong mắt Giang Vũ hiện lên một tia chờ mong, biết đâu ông Hoắc thật sự có thể giúp mình khôi phục lại được trí nhớ?

Hoắc Tú Tú buông trà cụ xuống, im lặng ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì như là không quan tâm đến bất cứ điều chi.

Thời gian dần dần trôi qua, sắc mặt ông Hoắc ngày càng nghiêm túc, hai ngón tay đặt trên mạch của Giang Vũ run rẩy dữ dội, điều này thể hiện rằng tình trạng của Giang Vũ tương đối phức tạp.

“Sao có thể như thế được?”

Hồi lâu sau, ông Hoắc mở to mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong đôi mắt tràn đầy sự kinh hãi.

“Tình trạng của Giang Vũ thế nào?”

Kỷ Tuyết Tình bị phản ứng của ông Hoắc làm cho cực kì lo lắng, giọng nói run rẩy, mở miệng hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”

“Ông khám ra được gì rồi sao?”, Giang Vũ cũng không nhịn được tò mò nhìn ông Hoắc.

Môi ông Hoắc run rẩy vài cái, muốn nói rồi lại thôi.

“Cô Kỷ, tôi muốn nói chuyện riêng với cô”.

Ông Hoắc nhìn Giang Vũ chăm chú rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng trà.

“Ông Hoắc, có chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi, tôi có thể chịu đựng được?”

Giang Vũ lo lắng nói, nếu ông Hoắc thật sự phát hiện ra được vấn đề gì, vậy thì anh đương nhiên là người muốn biết nhất

“Đừng nóng vội, ông Hoắc chắc chắn đã có phán đoán của riêng mình, để em đi xem sao”.

Kỷ Tuyết Tình vỗ vỗ vai Giang Vũ, vội vàng đuổi theo.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Giang Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng Kỷ Tuyết Tình và ông Hoắc.

“Anh thật đúng là có năng lực, có thể khiến cho cô Kỷ quan tâm đến anh như thế”.

Đúng lúc này, Hoắc Tú Tú ung dung mở miệng, trào phúng nói: “Nhưng mà một người đàn ông khoẻ mạnh có tay có chân lại cứ muốn ăn bám, anh không cảm thấy mất mặt sao?”

“Tôi muốn thế, cô cũng không quản được”.

Giang Vũ vừa bực dọc vừa nóng nảy nhìn bóng lưng ông Hoắc và Kỷ Tuyết Tình, tức giận trả lời một câu.

“Đồ vô liêm sỉ!”

Thấy Giang Vũ dám hiên ngang nói thế, Hoắc Tú Tú càng thêm khinh bỉ.

“Ông Hoắc, cho dù là lúc trước tôi bị Phệ Tâm Cổ tra tấn thì cũng chưa từng nhìn thấy ông hoang mang như thế này”.

Đi tới phòng khách, Kỷ Tuyết Tình nhanh chóng hỏi: “Chứng mất trí nhớ của Giang Vũ có phải rất nghiêm trọng không?”

“Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng hay không, chứng mất trí nhớ của Giang Vũ căn bản không phải chỉ là do bị thương”.

Ông Hoắc lo lắng nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai, giọng nói ngưng trọng nhắc nhở: “Cô Kỷ, tôi khuyên cô nên sớm vạch rõ giới hạn với Giang Vũ, nếu không, chỉ sợ không chỉ mỗi mình cô, thậm chí cả nhà họ Kỷ cũng sẽ rước lấy phiền toái lớn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK