Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Anh Giang, thực không ngờ anh lại có bản lĩnh như thế, đến cả nhà họ Lăng cũng chẳng tính là gì trong mắt anh”.

Gương mặt Lưu Kiện đầy vẻ nịnh nọt nâng ly rượu với Giang Vũ: “Tôi đúng là có mắt không tròng, trước đó quả thực đã xúc phạm đến anh, mong anh độ lượng không chấp với tôi, bỏ qua cho tôi nhé”.

Nhìn Lưu Kiện nâng ly với mình, gương mặt Giang Vũ lạnh băng chẳng có cảm xúc gì, cũng chẳng động đậy.

Trước đó, Giang Vũ không có chút ấn tượng nào với Lưu Kiện.

Cho dù đối phương là ba ruột của Lưu Thư Nhất, nhưng người ta cũng chẳng xúc phạm gì đến mình, nên Giang Vũ càng chẳng để tâm.

Nhưng lần này, Lưu Kiện là người đầu tiên nhảy ra gây rắc rối cho mình, vậy thì anh không thể để mặc ông ta làm gì thì làm nữa.

“Tôi xin cạn ly trước”.

Nhìn thấy Giang vũ không giữ mặt mũi cho mình, Lưu Kiện dứt khoát cạn ly, trong lòng thầm cảm thấy đắng chát.

Lưu Kiện mặc dù biết ân oán giữa Lưu Thư Nhất và Giang Vũ, nhưng ông ta từ đầu chí cuối đều không tham dự vào.

Lưu Kiện làm như vậy chỉ là vì bỗng một ngày nào đó Giang Vũ nổi lên thành ông lớn, lúc muốn đối phó với nhà họ Lưu thì ông ta cũng có thể đứng ra để điều tiết.

Cho dù Lưu Thư Nhất nhiều lần bị Giang Vũ gây thương tích, nhưng Lưu Kiện vẫn vững tâm như chó già, không hề đứng ra trả thù cho con trai mình mà đi gây rắc rối cho Giang Vũ.

Đến ngày hôm nay, Lăng Phi Dương để lộ ra khí thế nắm chắc phần thắng, Lưu Kiện cho rằng Giang vũ chết chắc rồi, mới nhảy ra để gây khó dễ cho Giang vũ, kết quả... đến cuối cùng vẫn là không gánh nổi!

“Anh Giang, con trai tôi đã làm rất nhiều việc có lỗi với anh, nhưng tôi và nhà họ Lưu trước giờ chưa từng vì chuyện này mà gây khó dễ cho anh”.

Sau khi uống cạn ly rượu, Lưu Kiện thấp thỏm nhìn Giang Vũ: “Chỉ cần anh có thể cho nhà họ Lưu một quyền đại lý, tôi lập tức sẽ bảo Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết ly hôn, không, tôi sẽ lập tức đuổi Lưu Thư nhất ra khỏi nhà họ Lưu...”.

“Cút!”

Không đợi Lưu Kiện nói hết câu, Giang Vũ đã lạnh lùng nhả ra một chữ.

“Anh Giang...”.

“Cậu ấy bảo ông cút, ông không nghe thấy à!”

Hoàng Long đứng bật dậy, vươn tay tóm cổ Lưu Kiện, dứt khoát vứt về phía nhóm vệ sĩ: “Vứt loại rác rưởi này ra ngoài cho tôi”.

Ngay sau đó Lưu Kiện bị nhóm vệ sĩ vừa đánh vừa đạp vứt ra khỏi Túy Tiên Lâu.

Nhìn thấy kết cục của Lưu Kiện, những thương nhân trước đó châm chọc sỉ nhục Giang vũ đều bị dọa cho sợ chết khiếp, không dám thò mặt đến nữa.

“Ha ha ha! Chúc mừng anh Giang đã toàn thắng!”

Đúng vào lúc không có ai dám bước lên nữa, thì Vương Bán Thành lại cười ha hả đi đến trước mặt Giang Vũ: “Tôi từ lâu đã nhìn ra anh Giang không phải là vật trong ao, phong thái của anh hôm nay đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt”.

Đối diện với lời nói nịnh nọt tâng bốc của Vương Bán Thành, Giang Vũ thoáng nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Vương Mãn Kim đang xấu hổ che mặt, dùng giọng lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Vương có lời gì thì cứ nói thẳng đi!”

“Vậy tôi cũng không vòng vo nữa”.

Cảm nhận được Giang Vũ không ưa mình, Vương Bán Thành xấu hổ cười nói: “Trước đó không nắm được có hội để hợp tác với anh Giang đây, là do tôi già cả mắt mờ rồi...”.

Giang Vũ dứt khoát ngắt ngang lời nói của Vương Bán Thành, lắc đầu nói: “Nếu tổng giám đốc Vương đã thừa nhận mình già cả mắt mờ rồi, vậy thì quả thực là không thích hợp để nói đến việc hợp tác với tôi nữa”.

Gương mặt Vương Bán Thành sượng trân, không ngờ Giang Vũ lại không giữ chút thể diện nào cho ông ta như vậy.

“Tôi và tổng giám đốc Vương, thậm chí là với nhà họ Vương cũng chẳng có giao thiệp gì”.

Lười đi tìm hiểu suy nghĩ của Vương Bán Thành, Giang Vũ tiếp tục nói: “Trước đó vì nể mặt con trai ông đã ủng hộ tôi trong buổi tiệc của nhà họ Lăng và chuyện cây linh chi kia, tôi đã lấy được mấy dự án đầu tư của nhà họ Kỷ cho nhà họ Vương rồi, chúng ta đã không ai nợ ai”.

Mặt Vương Bán Thành đỏ lựng, bỗng cảm thấy không còn mặt mũi nào, muốn độn thổ cho xong.

Chỉ tính riêng mấy dự án hợp tác với nhà họ Kỷ, nhà họ Vương đã nợ một món nợ tình cảm lớn với Giang Vũ.

Theo lý mà nói, món nợ tình cảm lớn như thế, nhà họ Vương nên làm việc nghĩa không chùn bước mà ủng hộ cho Giang Vũ mới đúng, nhưng...

“Bây giờ tôi sẽ không hợp tác với nhà họ Vương nữa”.

Gương mặt Giang vũ vô cảm nói: “Nhưng mà nể mặt con trai ông, nếu như sau này nhà họ Vương do anh ta làm chủ, thì tôi sẽ cho nhà họ Vương quyền đại lý với ba loại thuốc kia, ông tự suy nghĩ kỹ đi!”

“Tôi hiểu rồi!”

Vương Bán Thành liếc nhìn Vương Mãn Kim một cái, bỗng nhiên gật đầu, cả người trông như thể đã già đi cả chục tuổi, có lẽ ông ta đã thực sự già rồi!

Sau đó, Giang Vũ đưa hết tên của những người mà trước đó sỉ vả mình được Nghiêm Phá Quân ghi lại cho vào danh sách đen.

Những người còn lại tự dựa vào năng lực của mình mà cạnh tranh quyền đại lý khu vực của mấy loại thuốc kia.

Điều này cũng khiến cho đám người bị cho vào danh sách đen càng thống hận Lưu Kiện.

Bởi vì, Lưu Kiện là người đầu tiên vì muốn bợ đỡ Lăng Phi Dương mà đi sỉ nhục Giang Vũ, những người khác thấy thế mới tát nước theo mưa, bây giờ đám người này đều bị cho vào danh sách đen, mất đi cơ hội kiếm tiền, đương nhiên đều sẽ hận không thể đi đập chết Lưu Kiện.

“Tổng giám đốc Lăng, ông ra sớm như vậy, không phải là đã hợp tác thành công với người bí mật kia rồi chứ?’

Khi Lăng Phi Dương ra khỏi Túy Tiên Lâu, Lưu Thư Nhất bị đuổi cổ ra ngoài từ trước đó lại chạy lên trước tỏ ý nịnh nọt: “Tổng giám đốc Lăng, ông nhất định phải cho nhà họ Lưu chúng tôi quyền đại lý...”.

“Tôi cho cậu cái con khỉ!”

Nhìn thấy Lưu Thư Nhất mở miệng là nói đúng chuyện người ta không muốn nghe nhất, Lăng Phi Dương lập tức nổi cáu, nhấc chân đạp cho Lưu Thư Nhất ngã lăn ra đất, sau đó tay đấm chân đá một hồi để phát tiết cơn tức trong lòng.

“Thằng nhãi Giang Vũ, vốn dĩ tôi còn đang do dự có nên mời kẻ mạnh của phái Tuyên Đức đến đập chết cậu!”

Sau khi phát tiết xong, Lăng Phi Dương lên xe, gương mặt đanh lại nhìn về phía Túy Tiên Lâu: “Nay cậu lại dám động đến căn cơ của nhà họ Lăng tôi, vậy thì cậu chết chắc rồi, cho dù là Kỷ Tuyết Tình hay là Hàn Linh thì cũng không bảo vệ được cậu!”

“Chuyện gì vậy, tổng giám đốc Lăng vì sao lại đánh mình?”

Lưu Thư Nhất gương mặt xanh tím sưng phù nằm trên mặt đất, bi thảm nhìn về phía chiếc xe ô tô của Lăng Phi Dương rời đi.

Đúng vào lúc này, Lưu Kiện bị người ta tống cổ ra ngoài.

“Ba, bên trong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Lưu Thư Nhất vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc Lăng hình như rất giận, ông ta...”.

“Đều là lỗi của thằng nghịch tử mày gây ra”.

Chưa kịp đợi Lưu Thư Nhất nói hết câu, Lưu Kiện đã rống lên đầy giận giữ, sau đó như phát điên mà lại tay đấm chân đá Lưu Thư Nhất, còn vừa đánh vừa mắng: “Ai cho mày đi quyến rũ vợ người ta, ai cho mày xúc phạm Giang Vũ, ai cho mày sai bảo tao...”.

Phải đến ba phút sau, Lưu Kiện mới dừng tay lại, mà Lưu Thư Nhất thì đã bị đánh cho thoi thóp.

“Lưu Thư Nhất! Bây giờ tao tuyên bố, đuổi mày ra khỏi nhà họ Lưu”.

Lưu Kiện chỉnh lại quần áo, lạnh lùng nhìn Lưu Thư Nhất nói: “Từ nay về sau, mày không còn quan hệ gì với nhà họ Lưu nữa”.

Nói xong, Lưu Kiện xoay người rời đi, cho dù Lưu Thư Nhất là con trai ruột của ông ta, nhưng vì bảo vệ cả nhà họ Lưu, ông ta bắt buộc phải vạch rõ ranh giới với Lưu Thư Nhất, nếu không thì nhà họ Lưu xong đời rồi.

“Ba, đừng mà, đừng...”.

Lưu Thư Nhất thoi thóp tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng của Lưu Kiện, nhưng anh ta đã yếu ớt đến mức không thể cử động, đến kêu cũng đã không còn sức nữa.

Lúc này trong lòng Lưu Thư Nhất cảm thấy buồn bực đến sắp thổ huyết.

Đầu tiên là bị người của Hoàng Long đánh cho một trận, tiếp đến là bị Lăng Phi Dương đánh cho gần chết, sau cùng lại bị bố mình đập cho thêm một trận nữa, rồi đuổi ra khỏi nhà, nhưng Lưu Thư Nhất đến tận bây giờ cũng chưa biết được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi tuyển chọn kết thúc, khách khứa lục tục đi ra khỏi Túy Tiên Lâu, nhưng lại chẳng có ai thèm để ý đến Lưu Thư Nhất đang nằm bên đường cầu cứu.

Tất cả mọi người đều biết ân oán giữa Lưu Thư Nhất với Giang Vũ, mà bây giờ Giang Vũ vừa mới nổi lên, không có người nào dám đi qua giúp đỡ cho Lưu Thư Nhất.

Lại thêm trước đó Lưu Thư Nhất dựa hơi nhà họ Lăng mà xúc phạm đến không ít người, càng khiến cho mọi người chẳng thèm để ý đến anh ta.

“Tuyết Nhi, cứu anh, cứu anh với!”

Khi Triệu Trung Tuyết bước ra, Lưu Thư Nhất lập tức yếu ớt cầu cứu, bây giờ cũng chỉ có mỗi người vợ này có thể cứu mình mà thôi.

Nhìn Lưu Thư Nhất thoi thóp, bị người ta đánh đến không còn ra hình người nữa, lại nghĩ đến Giang Vũ bây giờ đã thăng quan tiến chức, con đường rộng mở, đáy mắt Triệu Trung Tuyết chỉ còn đầy cảm giác hối hận và căm ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK