Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Chung chăn chung gối đúng là thích
Giang Vũ thấp thỏm khỏng yén khi được Kỷ Tuyết Tinh gọi ngủ chung, Kỷ Tuyết Tinh tắm xong mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.
“Sau một ngày dài hành xác, được tắm rửa thật là sảng khoái!”
Kỷ Tuyết Tình vừa lau tóc vừa lười biếng bày tỏ cảm xúc.
Đối diện với mỹ nhân vừa ra khỏi phòng tắm – Kỷ Tuyết Tinh, Giang Vũ nhất thời ngẩn người: “Tuyết Tình, em đẹp quá!”
“Đúng là hiếm lắm mớì nghe được anh nói mấy câu ngọt như vậy”.
Kỷ Tuyết Tinh liếc mắt, chủ động ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ, dựa sát vào trong ngực anh: “Em dù có xinh đẹp đến đâu cũng vẩn rơi vào tay anh”.
“Chắc chắn kiếp trước em đã giải cứu hệ ngân hà, kiếp này mới có thế may mắn như vậy mà gặp được anh!”
Giang Vũ lấy khăn tắm, nhẹ nhàng lau tóc cho Kỷ Tuyết Tinh, thấp thỏm hỏi: “Trước đó em nói chúng ta ngủ cùng nhau đêm nay, là có ý gì?”
Nghe thấy lời này Kỷ Tuyết Tình hơi đỏ mặt, ngược lại hỏi: “Vậy anh cảm thấy nó có ý nghĩa gì?”
“Anh…”
Động tác cúa Giang Vũ động tác, trịnh trọng nóỉ: ”Nơi này vừa hay có hai phòng ngủ, chúng ta một người một phòng, dù sao cũng là một dãy phòng, coi như là ngủ cùng nhau rồi!”
“Anh không muốn ngủ chung một phòng với em sao?”
Kỷ Tuyết Tình chống người đứng lên, kinh ngạc nhìn Giang Vũ.
“Muốn, nhưng không phải bây giờ”.
Giang Vũ thành thật gật đầu rồi lập tức lại lắc đầu: “Bây giờ anh còn quá yếu, lúc này mà làm gì với em là vồ trách nhiệm.”
“Chờ anh đi tới Kim Lăng cầu thân, sau khi được nhà họ Kỷ cóng nhận, anh mới đủ sức gánh vác được phần trách nhiệm này!”
“Anh không sợ rằng mãi mãi cũng không đợi được đến ngày đó sao?”
Kỷ Tuyết Tinh khẽ cau mày, Giang Vũ là người thường, một người bình thường muốn bản thân phát triển đêh mức được nhà họ Kỷ
công nhận là điều quá khó, quá là khó.
“Không! Anh chắc chắn sẽ quang minh chính đại cưới em về làm vợ!”, Giang Vũ tỏ thái độ kiên định.
“Anh đúng là một tên ngốc”.
Kỷ Tuyết Tình trợn mắt nhìn Giang Vũ, vui vé cười nói: “Nhưng mà em tin tường anh chắc chắn sẽ thành công, về phần hiện tạỉ… mau chóng trờ về phòng ngủ với em, em buồn ngủ quá!”
“Muốn ngủ chung một phòng sao?”
Giang Vũ sững sờ nhìn Kỷ Tuyết Tình, thấp thỏm nói: “Em chủ động như vậy, anh sợ mình không kiềm chế được!”
“Anh đang nghĩ gì vậy!”
Kỷ Tuyết Tình mỉm cười, đứng dậy đì về phía phòng ngủ, trêu đùa nói: “Em chỉ nói là ngủ cùng nhau, không nói muốn làm cái gì. Hơn nữa, “chị Nguyệt” cúa em còn chưa đi, cũng không thể làm gì được!”
“Hình như cũng đúng!”
Sau đó Giang Vũ mới nhớ ra Kỷ Tuyết Tình vần đang trong chu kỳ kinh nguyệt, căn bản không thể làm gì được.
“Cuối cùng anh có muốn đến hay không?”
Kỷ Tuyết Tình đứng ở cửa phòng ngủ, trêu đùa nhìn Giang Vũ.
“Đến, chắc chắn phải đến!”
Giang Vũ không còn lo lắng nữa, dùng tốc độ nhanh nhất ôm Kỷ Tuyết Tinh lao vào phòng.
Do hai người đều đã quá mệt mỏi sau một ngày dài vất vả, gần như lên giường là ngủ luôn, chỉ là ôm nhau ngủ, không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Giang Vũ tỉnh dậy trước…
Nhìn Kỷ Tuyết Tình xinh đẹp như nàng tiên nữ trong lòng, cộng thêm ham muốn của “cậu bé”, Giang Vũ chật vật đứng dậy, chạy sang một phòng ngủ khác, tắm nước lạnh xong anh mới bình tĩnh lại.
“Mặc dù không thể động phòng hoa chúc, nhưng sờ sờ, hỏn hõn thì lúc nào cũng có thể mà!”
Khi Giang Vũ rời đi, Kỷ Tuyết Tình mơ hồ oán trách: “Đúng là một tên ngốc, nhưng mà, em lại thích như vậy!”
Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Tuyết Tình chờ Giang Vũ đến chợ dược liệu lớn nhất thành phố, hai người cực kì ăn ý, cũng không có ai đề cập tới chuyện tối qua ngủ chung giường.
“Đây là chợ dược liệu lớn nhất ờ Ngô Thành. Từ dược liệu thông thường đến linh dược quý hiếm đều có thế tìm thấy ờ đâyí”
Đứng ờ cổng chợ dược liệu, Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc giới thiệu nói: “Nhưng mà, những thứ gọi là linh dược trên thị trường về cơ bản đều là hàng giả, còn những thứ thực sự tốt không đợi mang đến chợ thì đã bị các thế lực khác giành nhau mua trước rồi”.
“Vậy chúng ta đến đây làm gì?1’
Giang Vũ khẽ cau mày: “Bây giờ anh muốn tăng tu vì, ít nhất cũng phải lỉnh dược năm mươi năm trở lẻn mới có hiệu quả!”
“Cáì này phải xem mắt nhìn và độ may mắn của anh rồi”.
Kỷ Tuyết Tình cười giải thích: “Quả thật dược liệu tốt được thu thập qua kênh chính thống thì khó có thể vào được chợ, nhưng rất nhiều người buôn bán nhỏ lẻ sẽ mang dược liệu do chính mình hái ra đến chợ bání”
Những món đồ trong tay những người
này đều chưa được đăng ký hoặc chưa được kiểm định qua, thậm chí họ còn không biết chúng là gì?”
“Cho nên, ngay cả các thế lực cũng không thể lập tức nhận được tin tức hữu dụng. Chỉ cần có đủ nhãn lực thì sẽ có thể mua được đồ quý”.
“Thì ra là vậy!”
Giang Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngay lập tức hưng phấn trở lại: “Rất nhiều loại linh dược quý hiếm được qua tay người nông dân ở mấy làng quê dân dã. Dù sao những thứ có thế lấy được thông qua con đường chính quy đã hình thành quy mô, từ đó lại không còn được quý trọng nữa!”
Sau khi vào chợ, Giang Vũ cuối cùng cũng hiếu tại sao Ngô Thành được gọi là thủ đô dược liệu của tỉnh Giang Đông.
Bên trong chợ có diện tích vài ngàn mét vuông, khắp nơi không chỉ có những cửa hàng bán dược liệu mà ngoài đường cũng tấp nập những người bán hàng dựng sạp bán thuốc.
Tiếng người ồn ào, cực kì náo nhiệt.
“Chúng ta không cần phải đi những cửa
hàng treo biển bán hàng, lãng phí thời gian!1’
Kỷ Tuyết Tình kéo Giang Vũ tò mò di chuyến trong đám người: “Những người bán hàng này là mục tiêu của chúng ta hôm nay, xem anh có thể tìm được đồ tốt ở trong tay bọn họ hay không!”
Nghe tiếng rao bán hàng của những người bán kia, Giang Vũ vé mặt bất đắc dĩ: “Hình như có chút không đáng tin!”
Trong tiếng rao bán của những người này, cái gì mà Nấm Linh Chi ngàn năm tuổi, nhân sâm trăm năm… các dược liệu quý như kiếu không quý giá, không đáng tiếc ờ khắp nơi vậy, đâu đâu cũng có ké rao người bán.
Chí có điều, đa phần đều là mánh khóe, căn bản không có hàng thật.
Ngay khi Kỷ Tuyết Tình hào hứng hớn hở nghiên cứu dược liệu nào trong tay người bán là đồ tốt, Giang Vũ đột nhiên dừng lại trước một quầy hàng.
‘Phát hiện ra bảo bối rồi sao?”
Kỷ Tuyết Tình kích động kiểm tra quầy hàng: “Hình như không có thứ gì tốt!”
“Anh nhìn thấy nhiều loại dược liệu có thể sử dụng được”.
Giang Vũ mỉm cười và yêu cầu người bán hàng đóng gói một số dược liệu, mặc dù giá cả hơi cao nhưng anh cũng lười mặc cả.
“Không phải anh muốn tìm linh dược có thể nâng cao tu vi sao?”
Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc nhìn mấy gói dược liệu trong tay Giang Vũ: “Những dược liệu mà anh mua này đều không quý giá lắm!”
“Đây là dược liệu mua cho em!”
Giang Vũ cười cười, giải thích nói: “Tuy rằng ông Đổng nói nhà họ Kỷ sẽ giải quyết sạch sẽ những phần tử xấu của Hắc Vu giáo, nhưng nếu chúng dám tìm đến nhà họ Kỷ báo thù, vậy sẽ không sợ nhà em càn quét, mà kẻ tu luyện cổ thuật rất âm độc, khó lòng phòng bị!”
“Để an toàn, anh chuẩn bị làm cho em mấy cái túì thơm, chỉ cần em luôn đeo bên người, là có thể ngăn cản độc vật cổ trùng xâm nhập vào cơ thế!”
Nghe nói nhưthế, Kỷ Tuyết Tinh cảm động không thôi, hạnh phúc ôm lấy cánh tay Giang vũ lắc lắc một hồi.
Đúng lúc này, Giang Vũ khịt khịt chiếc mũì vài cái, hưng phấn nói: “Thật sự có đồ
tốt!”
“Cá ì gì?”
Kỷ Tuyết Tình còn chưa kịp phàn ứng, đã bị Giang Vũ lòi kéo đi vào một góc.
Giang Vũ đỉ đến trước mặt một người bán hàng trung niên, híp mắt lại đánh giá muời mấy gốc dược liệu trên quầy hàng.
Cuối cùng, ánh mắt của Giang Vũ rơi vào một đống vật thế màu đen đen giống như phân trâu.
“Ôi trời ơi! Lại có thể bắt gặp được đồ tốt như thế này ờ đây”.
Giang Vũ vội vàng rời ánh mắt đi, trong lòng lại kích động không thối: “Nếu như có thể mua được món đồ này, vậy thì mình chắc chắn có thể đột phá đến Luyện Khí tầng thứ bảy, đạt đến cảnh giới tông sư!”
Tuy rằng phát hiện ra được món đồ tốt, nhưng dựa vào suy nghĩtiết kiệm tiền và đế phòng tránh người bán hàng nâng giá, Giang Vũ cũng không biểu hiện ra ngoài, âm thầm cân nhắc phải lặng lẽ lấy được món đồ tốt này như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK