Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Không thế tin gã chuyên gia có lòng tham không đáy
Giang Vũ thấy những lời của Tề Thiên Minh nói với Trương Hồng Nham thì nhíu mày.
Xem ra Lăng Phi Dương đến đây đế vay tiền, mà mục đích của Giang Vũ lại là không cho Lăng Phi Dương lấy được khoản vay đó. Vậy nên, trận này là cuộc đấu trí nhỏ rồi!
“Người đến đều là khách, chí cần mọi người khám ra được bệnh của em gái tôi thì tôi sẽ niềm nở tiếp đãi”.
Mặc dù Trương Hồng Nham còn nghi ngờ trình độ chữa bệnh của Giang Vũ, nhưng anh ta vẫn giữ được sự lịch thiệp của mình, vậy nên đã rất niềm nở đón Giang Vũ và Té Thiên Minh vào biệt thự.
“Tôi không ngờ chúng ta lại gặp Làng Phi Dương ớ đây”.
Tê Thiên Minh nhìn Giang Vũ với gương mặt đầy khố sở: “Lỡ như ông ta biết mục đích tôi dẫn anh đến đây, từ nay về sau, nhà họ Tê với nhà họ Lăng coi như trở mặt rồi. Nếu anh có thể thì nhất định phải đá bại nhà họ Lăng, chứ không nhà họ Tẽ cùa tôi thảm rồi!”
“Anh yên tâm đi! Tôi khẳng định sẽ đánh bại nhà họ Lăng”.
Giang Vũ tự tin vỗ vai Tê Thiên Minh nói: “Tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho cô chú Trương*.
Khi ba người bước vào phòng khách, họ mới thấy Lãng Phi Dương, gương mặt gầy gò xanh xao đi hẳn, dưới mát còn có quầng thâm, ông ta đang nói chuyện với một người trung niên có khuôn mặt phúc hậu ngồi trên ghế.
Người trung niên có bộ dáng phúc hậu này là giám đốc ngân hàng Giang Đông, tên Trương Hiến Minh.
Ngoài ra còn có một người đàn ỏng trung niên gương mặt á đông nhưng đôi măt màu xanh đậm, trông rất tuấn tú, nhưng lại ngồi kế bên với vẻ mặt rất kiêu ngạo.
Người này là chuyên gia tâm lý học được Lầng Phi Dương dùng giá cao để mời về, tên là Bruce, là con lai.
“Chủ tịch Lăng có lòng rồi”.
Trương Hiến Minh cám động nhìn Lãng Phi Dương: “Tòi rất cảm ơn óng đã nhọc lòng mời một chuyên gia tâm lý xuất sãc như ông Bruce đây đến đế chữa bệnh cho con gái tôi”.
“Giám đốc Trương không cần khách sáo, tòi với ông đỗ quen biết nhau nhiều năm. Thế nên tỏi đã xem con gái của ông như con ruột của mình, tôi cũng rất mong con bé sớm có thế phục hồi lại và sống mạnh khỏe”.
Lăng Phí Dương cười rồi xua tay, kiên quyết nói: “Chì cần xảo xảo khỏi bệnh, dù tôi cỏ táng gia bại sán cũng không tiếc”.
“Chủ tịch Làng cứ yên tâm, số tiền năm tỷ lúc trước õng đưa đơn muốn xin vay kia đã đưa
vào xét duyệt. Chỉ cần không có vấn đề gì lớn, tòi sẽ phê chuấn khoán tiền cho vay đỏ”.
Trương Hiến Minh cũng biết cách xử sự với mọi người, ông ta hiểu Lăng Phi Dương nói thế là đế nghe mát tai thôi chứ thật ra là vì muốn mượn khoán tiền kia.
Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng gì với ông ta cá, chí cần con gái được chữa khói bệnh thi xét duyệt không phái vấn đề lớn. Trương Hiến Minh cũng đồng ý trả lại cho Lăng Phi Dương một ân tình này.
“Thiên Minh đến rồi thưa bỡ’.
Đúng lúc này, Trương Hông Nham bước vào nói: “Anh ấy còn dẳn đến vị thân y mà chú Tê đề cử nữa”.
Hai người nghe anh ta nói thế, lặp tức lia mât nhìn ra cửa.
“Sao mày lại ở đày Giang Vũ?”
Lăng Phí Dương bất ngờ mở to mầt, trừng Giang Vũ chửi: “Mày thật sự muốn nhà họ Láng của tao và mày kẻ sống người chết mới chịu thôi à!”
Hiện tại, nhà họ Lầng đều câm thấy ngành sản xuất dược thấm mỹ cúa họ đều bị ba loại thần dược do Giang Vũ sáng chế ra chèn ép tới mức thở không nối. Cho nên, Lăng Phi Dương đành phải nghĩ cách dời trọng tâm của sản nghiệp đi.
Chuỗi tài chính cùa nhà họ Lãng đã thiếu
hụt, họ đang cần một số lượng tài chính lớn đế rót vào dần bước cho kế hoạch dời trọng tâm cùa sản nghiệp đi, nhưng khoán vay quá lớn, chí có Trương Hiển Minh chính tay ký quyết định xét duyệt, thì mới có thế thông qua.
Chính vì thế, Lăng Phi Dương cũng tốn mất nàm triệu và một cây nhân sâm sáu mươi năm mới mời được chuyên gia tâm lý Bruce từ nước ngoài về đây để chữa bệnh cho xảo Xáo.
Chỉ cần người này chữa hết bệnh cho Trương xảo xảo, thì Hiến Minh sẽ đồng ý cho nhà họ Lăng vay khoản tiền kia coi như là trả ơn.
Nhưng Lăng Phi Dương lại không ngờ Giang Vũ cũng đến đây, ông ta cảm giác anh xuất hiện ờ đây là đế phá hỏng kế hoạch đi vay của mình. Cho nên, khi đối diện với Giang Vũ thì vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
“Tòi nhặn được sự nhờ vá của người khác mới đến chữa bệnh cho cô Trương”.
Giang Vũ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương: “Tòi không ngờ chú tịch Lăng cũng ở đây, đúng là tình cờ!”
Trương Hiến Minh nhíu mày khi cảm nhận được bầu không khí đầy mùi thuốc súng của Giang Vũ và Lăng Phi Dương, hơi tò mò hỏi Giang Vũ:
“Cậu là vị thần y mà anh Tê giới thiệu – Giang Vũ à?”
Giang Vũ còn rất trè, cho nên Trương Hiến
Minh nhìn thì cám thấy anh không giống người biết chữa bệnh. Cho nên, ông ta hoàn toàn không tin.
“Người đó là tôi, chào giám đốc Trương”. Giang Vũ lễ phép chào hỏi.
“Thần y cái mẹ gì chứ! Nó thằng ở rể, là thằng mặt trâng ân bám thòi”.
Lăng Phi Dương thốt lèn những lời giều cợt, khinh bỉ: “Giám đốc Trương, đừng tin nó nói”.
“Tên này ở rể ba năm rồi bị vợ ly hỏn. Cuối cùng, nó còn bị đuối khỏi nhà đấy”.
“Nếu là thần y thì sao sống trong hoàn cành tủi nhục như thế. Chãc chán tên này đang gạt õng đó”.
Lăng Phi Dương sợ Giang Vũ làm hư chuyện lớn của mình, vội vàng bêu xấu anh trước mặt mọi người.
Bố con Trương Hiến Minh cũng lặp tức đen mặt giống như dự tính cúa Lầng Phi Dương.
“Anh Báo Quốc sống ở một nơi nhó bé láu rồi nên tầm nhìn cũng càng ngày càng thấp đi”.
Trương Hiến Minh trở mặt ngay lập tức, ánh mắt nhìn vào Giang Vũ cũng khó chịu và ghét bó rõ ràng: “ông ta đề cử người nhưthế này chữa bệnh cho con gái cùa tôi, ông ta không sợ hại chết xảo xảo à”.
“Anh đang làm cái quỷ gì vậy hà?”
Trương Hồng Nham khó chịu nhìn Té Thiên Minh: “Một kẻ bị vợ bỏ, còn làm rế nhà người ta mà dám xưng thần ỵ. Có phải anh bị anh ta mua chuộc không?”
“Đương nhiên, anh ta là tên lừa đào rồi!”
Tê Thiên Minh chưa nói, Bruce đã thốt lên với gương mặt kiêu căng: “Trong nước có quá nhiều bọn giang hồ bịp bợm, tuối này mà dám xưng thần y thì 100% là lừa đảo!”
“Anh Giang không phái ké lừa gạt, anh ấy là…”, Tê Thiên Minh vội vàng giái thích.
“Đủ rồi!”
Trương Hiến Minh cau mày căt ngang lời Tê Thiên Minh nói: “Mấy năm nay Thiên Minh không đến nhà của bác, bác còn đang định tiếp đãi cháu chu đáo. Nhưng bây giờ xảo xảo đang bệnh rất nặng, bác không có tâm trạng đâu tiếp cháu nữa. Cháu cứ ở đây trước đi!”
Trương Hiển Minh nói đến đây lại nhìn Giang Vũ, lạnh lùng đuối khác: “Còn vị thần y này, dù sao cũng là bạn mà cháu dân đến. Chí cần cậu ta không làm phiền thì bác vẫn sẽ tiếp đại đúng lể nghĩa”.
“Muốn đấu với tao mày còn non lâm!”
Lăng Phi Dương đâc thâng, hếch mặt lên trời nhìn Giang Vũ nói: “Tuy mày có đám người Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa ờ Giang Châu, nhưng tỉnh thành là địa bàn của tao. Mày muốn gây chuyện ở đây, không có cửa đâu con”.
“Chú Trương…”
“Thôi đừng gọi nữa!”
Giang Vũ phớt lờ điệu bộ châm biếm của Lăng Phi Dương, cát ngang lời của Tê Thiên Minh rồi nói: “Người ta không tin tỏi cũng dè hiểu”.
“Vị chuyên gia nước ngoài kia sẽ chữa bệnh cho cò Trương, chắc cò ấy không sao đâu. Dù sao, cá hai ta đều mong cỏ Trương khói hắn”.
“Xem như cậu biết điều”.
Trương Hiến Minh gật đầu, rất hài lòng lời nói cúa Giang Vũ. ông ta lặp tức nhìn Bruce: “Từ khi con gái tôi gặp tai nạn giao thông, mẹ con bé qua đời thì…”
“Giám đốc Trương đừng lo lẳng!”
Bruce xua tay, nói đầy tự tin: “Tôi sẽ chữa bệnh cho con gái yêu của ông, bời tôi đã rất quen với những bệnh nhân bị rối loạn tâm lý sang chấn rồi”.
“Tuy thời gian chữa bệnh này sê tốn rất nhiều thời gian, nhưng tôi tự tin có thế giúp cô Trương cái thiện tình hình trong thời gian ngắn, ít nhất là bệnh cúa cô ấy không chuyến biến xấu thêm nữa”.
“Dù bệnh của con bé chí giảm bớt thôi cũng đâ là tốt, không hố là chuyên gia nối tiếng thế giới. Con gái của tôi được cứu rồi!”
Trương Hiến Minh nghe kế hoạch của
Bruce mà vui mừng chày nước mat.
Từ sau khi vợ ông ta qua đời, con gái mâc bệnh, ông ta lo lâng mất ăn mất ngủ rất lâu, cứ tiếp tục như thế bản thân ông ta cũng sáp tự kỷ luôn rồi.
“Thế mời ông Bruce chữa bệnh cho em gái tòi nhanh đi’”, Trương Hồng Nham nôn nóng giục giã.
“Đừng vội!”
Bruce nhếch môi, ung dung nói: “Trước khỉ chữa bệnh, chúng ta nói đến phí điều trị trước”.
“Tỏi đã cho một cây nhân sám sáu mươi nàm và năm triệu mà Bruce? õng còn đòi cái gì nữa?”
Lăng Phi Dương lập tức đen mặt hỏi đối phương.
“Nãm triệu với cây nhân sâm của chủ tịch Lăng chỉ mời tôi từ nước ngoài bay về đây thôi, còn giờ là tiền bỏ sức”.
Bruce nghiêm túc nhìn Lăng Phi Dương: “Dù tôi không giúp thì đó cũng là phí dịch vụ ông phái đưa tôi”.
Ngay sau đỏ, ông ta nhìn về Trương Hiển Minh với lòng tham không đáy: “Trước mát, nếu không muốn tôi cứu người thì phái tính đến phí điều trị khác nữa. Bới lại lỡ điều trị bệnh trong thời gian dài thì đó là tiền nhà tự trả, chứ không tôi đi đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK