Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 71: Đúng là nghiệp mà, cô cả vào bếp nấu ăn
“LÚC trước tôi bị mù rồi nên mới từ bỏ Giang Vũ đi theo anh”.
Triệu Trung Tuyết tức giận nhìn Lưu Thư Nhất hèn mọn đến xin mình giúp đỡ mà nghiến răng nghiến lợi chửi: “Nếu tôi sống lại một nữa, thì có đánh chết tôi cũng không đặt hết hy vọng và niềm tin của mình vào thằng rác rưởi như anh”.
“Sao em… Em có thể nói thế chứ Tuyết Nhỉ?”
Vẻ mặt của Lưu Thư Nhất tái nhợt, mở to mắt nhìn cô ta: “Từ đó đến giờ anh đối xử rất tốt với em, nhưng em lại…”
“Anh đối xử với tôi con mẹ nó tốt quá đấy!”
Triệu Trung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, cắt ngang lờỉ của Lưu Thư Nhất: “Tôi bỏ hết tất cả tôn nghiêm và liêm sỉ của mình để lấy lòng anh, ngay cả mạng sống cũng từ bỏ vì anh. Thế anh thì sao? Anh hứng lên thì đánh, hứng lên thì chửi”.
“Chuyện đáng hận nhất là từ trước đến giờ, trong mắt anh, tôi không phải người. Anh chưa bao giờ nghĩ về cảm xúc của tôi, chỉ nghĩ chơi
tôi kiểu gì thoải mái thì tới bến thôi”.
Cô ta lại nhớ đến sự ân cần, chăm sóc, quan tâm đến từ sự tôn trọng và yêu thương đến từ tận đáy lòng mà Giang Vũ dành cho với mình. Còn mình lại ngu ngốc đi lấy lòng Lưu Thư Nhất, để chịu biết bao nhiêu sự hành hạ và uất ức nói không thành lời.
Triệu Trung Tuyết càng nghĩ càng giận, cuối cùng cô ta không kiểm soát được cảm xúc mà tức giận đá cho gã Lưu Thư Nhất không biết xấu hổ này một cú.
Mấy năm qua, vì muốn được lòng Lưu Thư Nhất mà cô ta làm theo tất cả mọi thứ anh ta đề nghị, bao gồm cả các yêu cầu vô cùng biến thái.
Trước kia, Triệu Trung Tuyết thấy Lưu Thư Nhất có đủ điều kiện vật chất cũng như danh tiếng để thoả mãn sự hư vinh của mình
Chứ bây giờ, một quý công tử khó với tới như Lưu Thư Nhất đã biến thành một thằng ăn mày đầu đường xó chợ thế kia, Triệu Trung Tuyết cần gì phải chịu đựng nữa? Mà Giang Vũ bị cô ta vứt lúc trước lại trở thành một người quyền cao chức trọng, ai cũng kính nể, khó gặp khó cầu.
Triệu Trung Tuyết hoàn toàn bùng nổ.
Tuy bây giờ Triệu Trung Tuyết rất hối hận vì đã ly hôn với Giang Vũ, nhưng bản tính máu lạnh vô tình của cô ta không thể nào thay đổi được.
Bởi vậy, Triệu Trung Tuyết nào nhớ tới tình xưa nghĩa cũ với tên đàn ông nghèo kiết xác như Lưu Thư Nhất được.
Thậm chí ngay lúc này, Triệu Trung Tuyết còn ghét bỏ và căm hận Lưu Thư Nhất hơn cả Giang Vũ lúc trước.
Bởi vì từ trước đến giờ, cô ta chẳng bỏ gì ra cho Giang Vũ còn Lưu Thư Nhất lại nhận được toàn bộ tấm chân tình bản thân, thế là…
“Anh nghe cho rõ đây Lưu Thư Nhất”.
Triệu Trung Tuyết đánh đấm một trận rồi vừa chỉnh lại tóc mình vừa lạnh lùng nói: “Chúng ta xem như cắt đứt, từ nay về sau tôỉ và anh chẳng có quan hệ gì nữa hết”.
“Mày là con đàn bà bạc tình bạc nghĩa, hèn hạ, Triệu Trung Tuyết…”
Lưu Thư Nhất nghiến răng chửi, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được Triệu Trung Tuyết lại bỏ đá xuống giếng vào ngay lúc bản thân nghèo túng nhất.
“Bây giờ anh đã bị đuổi khỏi nhà họ Lưu,
còn bị người ta đánh thành cái đầu heo, bộ dáng còn tởm hơn cả Giang Vũ lúc trước đây”.
Triệu Trung Tuyết nhìn Lưu Thư Nhất đầy chán ghét: “Giờ anh còn chỗ nào mà xứng với tôi nữa, thế mà anh dám nuôi hy vọng đến cậy nhờ tôi để chung tay vượt qua khó khăn à? Đúng là buồn cười!”
Triệu Trung Tuyết vừa dứt lời đã quyết đoán xoay người, bỏ đi. Ngay cả chuyện gọi xe cấp cứu đến giúp Lưu Thư Nhất, cô ta cũng không muốn.
“Con đàn bà đê hèn… Tao thật hối hận vì đã nuôi mày!”
Lưu Thư Nhất khổ sở và đau đớn nhìn bóng lưng của Triệu Trung Tuyết mà âm thầm hối hận.
Ban đầu, Lưu Thư Nhất là cậu cả của nhà họ Lưu, người mẫu, người đẹp quay quanh mỗi ngày. Nhưng anh ta mắt mù mới để ý đến một con đàn bà đã có chồng như Triệu Trung Tuyết, vả lại anh ta chưa từng nghĩ cô ta lại là một kẻ tuyệt tình đến mức này.
Nếu Triệu Trung Tuyết không xuất hiện, Lưu Thư Nhất cũng không trở thành kẻ thù của Giang Vũ. Thậm chí, anh ta không cần tìm cách đối đầu với anh mọi lúc mọi nơi, kết quả cũng
sẽ không thể thảm thế này. Tiếc là…
Lúc này, lời tiên đoán Giang Vũ nói “trai gái chó má này sẽ hối hận” đã thành hiện thực.
Dù là bất cứ chuyện gì đi nữa, Triệu Trung Tuyết với Lưu Thư Nhất đều có sự hối hận của riêng mình!
Khi Giang Vũ rời khỏi Túy Tiên Lâu, Lưu Thư Nhất vẫn nằm trên vỉa hè hấp hối, chịu cơn đau giằng xé mà chẳng ai ngó ngàng.
“Sao Lưu Thư Nhất lại trở thành thế này?”
Giang Vũ đỉ đến đối diện Lưu Thư Nhất, giúp anh ta sơ cứu vết thương một chút.
“Tôi… Tôi xin lổỉ anh… Hu hu!”
Lưu Thư Nhất nhìn Giang Vũ áy náy, anh ta hoàn toàn không ngờ bây giờ người giúp mình lại chính là đối thủ mà anh ta luôn làm khó dễ bao nhiêu năm quá.
Hoàng Long cử tay sai mình đi hỏi thăm một chút, mới báo cáo lại chuyện Lưu Thư Nhất đã trải qua cho Giang Vũ nghe.
“Anh không cần phải xin lỗi tôi, bây giờ tôi chẳng những không hận anh mà còn rất cảm ơn anh nữa đây”.
Sau khi Giang Vũ biết nhưng chuyện Lưu
Thư Nhất đã trải qua, lại nhìn anh ta với đôi mắt đầy phức tạp: “Tuy anh đã từng gây ra tổn thương rất lớn cho tôi, nhưng nếu không có anh thì tôi không biết bộ mặt của Triệu Trung Tuyết tởm lợm đến thế. Tôi cũng không thể nào quen biết được cô Kỷ và lấy được thành tựu như ngày hôm nay”.
“Thật ra bây giờ tôi chẳng có hận anh gì hết, cũng không muốn thấy anh chết trước mặt tôi thòi”.
Lưu Thư Nhất nghe những lời này mà môi hơi run rẩy, nhưng anh ta lại không biết nên nói gì.
“Chỉ trách tại anh có mắt như mù”.
Giang Vũ nhìn Lưu Thư Nhất thương cảm: “Lúc trước, Triệu Trung Tuyết đối xử thế với tôi thì anh nên biết cô ta là loại đàn bà ác độc vô tình vô nghĩa rồi chứ? Anh nên đoán được là dù sớm hay muộn, khi anh rơi vào tình cảnh giống thế thì cô ta cũng sẽ tuyệt tình bỏ anh như tôi thôi”.
“Trời cao có mắt, nhân quả tuần hoàn. Bây giờ anh trở thành thế này cũng là nghiệp đấy”.
Giang Vũ kiểm tra, chắc chắn các vết thương trên người Lưu Thư Nhất không ảnh hưởng đến tính mạng mới quay đầu ra lệnh cho
Hoàng Long: “Gọi xe cấp cứu đến chở anh ta đi bệnh viện thôi”.
“Cậu quá lương thiện rồi đấy!”
Hoàng Long ngạc nhiên, lại khó hiểu hỏi: “Tên này từng tổn thương cậu, còn bôi nhọ danh dự của cậu mà. Cậu không giết thì thôi, cần gì cứu nữa?”
‘Vì bây giờ anh ta sống còn khốn khổ hơn cả chết”.
Giang Vũ liếc Lưu Thư Nhất rồi xoay người, đi thẳng không ngoảnh lại.
Những lời Giang Vũ nói hoàn toàn chính xác, bây giờ Lưu Thư Nhất thật sự rơi vào tình hình sống không bằng chết rồi.
Anh ta bị nhà họ Lưu đuổi khỏi dòng tộc, còn bị vợ bỏ. Một cậu cả quyền cao chức trọng vẻ vang của nhà họ Lưu từ trước đến giờ đột nhiên trở thành kẻ lang thang đầu đường só chợ với hai bàn tay trắng. Bây giờ, Lưu Thư Nhất còn thê thảm và khốn khổ hơn cả Giang Vũ lúc trước.
Hoàng Long nghe lời Giang Vũ, gọi xe cấp cứu, đưa họ địa chỉ rồi không quan tâm đến Lưu Thư Nhất nữa.
Sau khi hai người rời đi khuất bóng, xe cấp
cứu chưa kịp đến nơi thì đột nhiên có một gã ăn mày mặc áo choàng màu xám tro bịt kín mặt mũi xuất hiện. Gã này xách Lưu Thư Nhất lên rồi rời khỏi hiện trường chỉ trong nháy mắt.
Khỉ Giang Vũ quay lại thiên cung Vân Đỉnh thì đã thấy Kỷ Tuyết Tình đeo tạp dề lên người, lục lọi nấu ăn trong bếp.
Thư ký Tiểu Viện lại căng thẳng đứng ở cửa nhà bếp, vừa kiên nhẫn chỉ Kỷ Tuyết Tình chế biến món ăn ra sao vừa nhìn chăm chú vào từng cử động của cô giống như đang đối mặt với quân địch. Cô ấy đang sợ cô cả vô ý làm bản thân bị thương.
Kỷ Tuyết Tình rất vui sướng khỉ thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra với Giang Vũ tại Túy Tiên Lâu thông qua video do cấp dưới quay được.
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào mà có thể đè áp được Láng Phi Dương đến mức không ngẩng đầu lên được, vui mừng đến mức quơ chân múa tay như một đứa bé.
Trận đánh này của Giang Vũ thật sự đã mắt!
Từ nay về sau, không còn kẻ nào dám nói Giang Vũ chỉ là một thằng ăn bám nhờ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng mới ra oai được. Bây giờ,
họ đã thấy chỉ bằng thực lực của anh đủ để kiêu ngạo với toàn Giang Châu.
Kỷ Tuyết Tình quá vui mừng nên quyết định tự vào bếp nấu cho Giang Vũ một bữa tiệc lớn để chúc mình, cho nên mới xuất hiện hình ảnh mà anh đang thây.
“Em ở trong nhà bếp làm gì thế Tuyết Tình?”
Giang Vũ vội bước vào bếp nói: “Để anh làm cho!”
“Anh đừng vào”.
Kỷ Tuyết Tình chặn Giang Vũ trước của, cam đoan: “Hôm nay em sẽ tự nấu đãi anh một bữa cơm, anh vào thăm ông cụ đi. Em làm nhanh lắm, sắp nấu xong rồi!”
Tuy Giang Vũ còn hơi lo lắng, nhưng anh không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của cô, nên đành ngoan ngoãn đến gặp ông cụ nói chuyện.
Tiểu Viện còn nhìn Giang Vũ với thái độ rất phức tạp, trước đây cô ấy không bao giờ ngờ được một cô chiêu hai tay không dính chút nước xuân lại vì một người đàn ông vào bếp.
Phúc lợi này, ngay cả lão Vương gia nhà họ Kỷ cũng chưa từng nhận được đây.
“Haiz! Lúc trước cô còn nói bản thân không tin vào số mệnh, cuối cùng lại động lòng với chân mệnh thiên tử mà ông già kia đã đoán”.
Tiểu Viện nhìn Kỷ Tuyết Tình đang chăm chú nấu ăn trong phòng bếp như người phụ nữ đảm đang, cảm thán không thôi.
Không lâu sau đó!
Giang Vũ nhìn bàn cơm toàn là món Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị cho mình mà mặt tái nhợt, khóc khônq ra nước mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK