Nhìn thấy khuôn mặt của Giang Vũ, sắc mặt Hàn Linh hơi thay đổi.
Nhìn thấy sắc mặt Hàn Lỉnh trở nên u ám, Viên Chấn Hoa vô thức lùi về phía sau hai bước, sợ người phụ nữ này tức giận thì sẽ làm tổn thương đến mình.
“Đại ca, người này là nhân vật lớn đến từ thủ đô Long Kinh, anh cũng nên nể mặt người ta một chút!”
Vương Mãn Kim và Tê Thiên Minh nhất thời không nói nên lời, dều hối hận trước đó đã thân cận quá mức với Giang Vũ.
Có lẽ địa vị của Hàn Lỉnh không bằng Kỷ Tuyết Tình, nhưng dù sao cô ta vẫn là người của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết bọn họ!
Hơn nữa, người phụ nữ này còn là cao thủ võ đạo, hoàn toàn có thể gây họa cho bọn họ mà không cần nhờ vào thế lực gia tộc chống lưng.
“Một kẻ ăn bám vô dụng như anh sao dám nói chuyện với cô Hàn như vậy?”
Long Hiểu Hà lập tức muốn thể hiện, liền đá một cước về phía Giang Vũ: “Tôi sẽ thay cô Hàn dạy cho anh một bài học!1′
“To gan!”
Long Hiểu Hà chưa kịp chạm vào Giang Vũ thì Hàn Linh đã tức giận quát lên, giơ tay tát vào mặt Long Hiểu Hà.
Một tiếng “chát” giòn tan vang lên.
Long Hiểu Hà bị cái tát này đánh bay ra ngoài.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Nhìn thấy Hàn Lỉnh tát Long Hiểu Hà, mấy người khác đều trợn mắt há hốc mồm.
“Hỉ nộ vô thường, dã man bạo lực, các người cần phải cẩn thận!”
Viên Chấn Hoa dùng giọng mũi nhỏ giọng nhắc nhở, chân phải đã chuyển động, chuẩn bị chạy trốn.
“Tại sao Tiểu Long Nữ nịnh nọt vẫn bị cô ta đánh chú? Đúng là quá mức hỉ nộ vô thường!”
Vương Mãn Kim và Tê Thiên Minh sợ tới mức không nhúc nhích được, mồ hôi lạnh toát ra.
“Cô Hàn, tại sao lại thế này?”
Má phải của Long Hiểu Hà sưng tấy, cô ta gian nan bò lên từ mặt đất, nghỉ hoặc nhìn Hàn Lỉnh.
“Con khốn này, lại đây quỳ xuống trước mặt anh Giang!”
Hàn Linh không chút do dự nhìn Long Hiểu Hà nói.
“Anh Giang?”
Nghe thấy cô ta xưng hô như vậy thì mọi người lại cảm thấy kỉnh ngạc.
Ma nữ Hàn Lỉnh trong truyền thuyết vậy mà lại hạ mình gọi Giang Vũ là anh Giang, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Còn thất thần ra đó làm gì, không mau lại đây quỳ xuống trước mặt anh ấy!”
Nhìn thấy Long Hiểu Hà đứng tại chỗ không nhúc nhích, đồng tử Hàn Linh co rút, chuyển sang màu vàng đồng.
“Long Hiểu Hà, cô đừng hại chết bọn tôi!”
Viên Chấn Hoa gầm lên giận dữ, dùng tay phải nắm gáy Long Hiểu Hà, sau đó đá vào khuỷu chân của cô ta, ấn cô ta quỳ gối xuống trước mặt Giang Vũ.
Những người khác không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Viên Chấn Hoa biết, sự thay đổi màu sắc trông đồng tử của Hàn Lỉnh là dấu hiệu cho thấy cô ta sắp nổi điên.
Một khi Hàn Lỉnh nổi điên thì thứ chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết!
“Thật không ngờ cô lại là con gái nhà họ Hàn!”
Giang Vũ nhấp một ngụm trà rồi đặt tách trà rỗng lên bàn.
“Để anh Giang chê cười rồi!”
Hàn Linh lập tức bước tới, cúi đầu rót trà cho Giang Vũ: “Lúc trước phải đi vội cho nên tôi không kịp báo cáo lại những chuyện này với anh. Xin anh hãy thứ lỗi cho tôi”.
“Con mẹ nó!”
Viên Chấn Hoa gần như muốn rớt hàm dưới xuống đất khi nhìn thấy Hàn Linh rót trà cho Giang Vũ một cách kính cấn.
Cho dù là bậc trưởng bối của nhà họ Hàn chắc cũng không được đối xử đặc biệt như vậy. Cô ta có còn là người phụ nữ khát máu hung bạo của nhà họ Hàn hay không?
Vương Mãn Kim và Tê Thiên Minh nhìn nhau, sau đó nghi hoặc nhìn Viên Chấn Hoa,
đều cảm thấy lời nói của người này trước đó không đáng tin.
Giang Vũ, một người vô danh chỉ dựa vào sự hỗ trợ của Kỷ Tuyết Tình mới có thể ngang hàng với họ, sao lại có thể được con gái nhà họ Hàn đối xử tôn trọng như vậy?
“Chuyện quái gì đang diên ra vậy?”
Long Hiểu Hà quỳ trên mặt đất, sắc mặt đỏ bừng, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Bảo cô ta quỳ xuống trước mặt Kỷ Tuyết Tình hoặc Hàn Lỉnh thì cũng không sao, bây giờ lại bị ép quỳ xuống trước một kẻ ăn bám như Giang Vũ thật sự khiến cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Kỳ thật Giang Vũ cũng không ngờ ma nữ nhà họ Hàn đáng sợ trong miệng Viên Chấn Hoa lại là người đứng sau Tụ Nghĩa Đường, hổ mỹ nhân trong người mang kịch độc Giao Nhân Mị.
Sở dĩ Hàn Linh cung kính đối với Giang Vũ như vậy, tất nhiên là bởi vì Giang Vũ đã hứa sẽ giải quyết vấn dề Giao Nhân Mị cho cô ta.
Nếu Giang Vũ thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta thì cô ta cũng sẵn sàng làm việc cho Giang Vũ như chủ nhân của mình, tất nhiên
sẽ rất tôn trọng anh.
Trong thư phòng của biệt thự!
Đối mặt với mọi chuyện xảy ra trong viện, Kỷ Tuyết Tình và ông Đổng đều choáng váng.
Ông Đổng vô cùng kinh ngạc, không bao giờ nghĩ rằng ma nữ Hàn Linh khiến vô số gia tộc lớn ở thủ đô Long Kinh phải chịu đau khổ, lại tỏ ra kính trọng Giang Vũ như vậy.
Theo kế hoạch của ông Đổng, một đứa vô danh tiểu tốt không biết tốt xấu như Giang Vũ chắc chắn sẽ chọc giận Hàn Lỉnh hỉ nộ vô thường, hung ác cuồng bạo ra tay.
Một khi Hàn Linh phát điên, dù Giang Vũ không chết cũng nhất định sẽ bị tổn thương nặng nề.
Nhưng sau khi Hàn Lỉnh xuất hiện, cô ta không những không làm Giang Vũ xấu mặt mà còn đối xử rất tôn trọng đối với anh, thậm chí còn dạy cho Long Hiểu Hà ngỗ ngược một bài học, chuyện này đúng là không phù hợp với lẽ thường!
“Thằng nhóc này rốt cuộc từ đâu đến?”
Ông Đổng định thần lại, xoay người nhặt một tập tài liệu trên bàn lên: “ông đã điều tra lý lịch của nó, ba năm nay chỉ là đứa ở rể vô dụng
của nhà họ Triệu, tại sao Hàn Linh lại kính trọng nó như vậy?”
■’Em không nhìn lầm người, anh quả nhiên thâm tàng bất lộ!”
Kỷ Tuyết Tình hưng phấn đến phát khóc, trước đó cô đã rất lo lắng một kẻ điên như Hàn Linh sẽ khiến Giang Vũ bị thương, cô không ngờ Giang Vũ lại có thể thu phục với một người phụ nữ điên cuồng như vậy.
‘Tuyết Tình! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Con có biết mối quan hệ giữa nó và Hàn Lỉnh là gì không?”
Không thể tìm ra nguyên nhân từ tư liệu điều tra, ông Đổng bối rối hỏi Kỷ Tuyết Tình.
“Con không biết, con chỉ biết anh ấy chính là người đàn ông mà con lựa chọn!”
Kỷ Tuyết Tình lau nước mắt, đắc ý nhìn ông Đổng: “Ngay cả Hàn Linh cũng cư xử như vậy trước mặt anh ây, bây giờ ông không còn gì để phản đối chứ??”
“Trước đó ông đã hứa vớỉ con rằng chỉ cần anh ấy sống sót trên tay của Hàn Lỉnh thì ông sẽ không nói chuyện của bọn con cho ông nội biết”.
“Này! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
ông Đổng bất đắc đr thở dài: “Thật ra Lăng Vân cũng là một đứa rất tốt”.
“Ha ha ha, ngay cả Hàn Linh mà Giang Vũ còn có thể thu phục được thì Lăng Vân chẳng là cái thá gì!”
Kỷ Tuyết Tình bật cười, kiêu ngạo nói: “Nếu như Lăng Vân có bản lĩnh thì ông bảo anh ta đến đây đối phó Hàn Linh thử xem?”
Ông Đổng lập tức không nói nên lời, ngay cả người của các gia tộc lớn trong thủ đô Long Kinh cũng không thể làm gì được Hàn Linh, thì Lăng Vân mà đến đây nhất định sẽ bị Hàn Lỉnh xé nát!
“Xem ra chỉ có thể tự mình ra tay!”
Ông Đổng đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn Giang Vũ không mấy thiện cảm: “ông thật sự muốn xem thử thằng nhóc này có năng lực gì mà có thể thu phục được Hàn Linh?”
“Cũng đã đến lúc con phải ra mặt rồi!”
Kỷ Tuyết Tình lập tức lấy gương ra trang điểm lại, không muốn Giang Vũ phát hiện ra mình đã khóc.
Trong viện.
Giang Vũ vẫn đang nhàn nhã uống trà.
Hàn Linh đứng ở phía sau anh, không hề ngồi xuống.
Vương Mãn Kim, Tề Thiên Minh cùng Viên Chấn Hoa thấp thỏm bất an ngồi ở chỗ của mình, mông chỉ hơi chạm vào mặt ghế.
Nhưng tình hình của bọn họ so với Long Hiểu Hà đang quỳ trên mặt đất còn tốt hơn rất nhiều!
“Thế nào, cô không phục sao?”
Hàn Linh lạnh lùng nhìn Long Hiểu Hà đang trưng ra nét mặt khó chịu.
lfBố của tôi là Long Khiếu Thiên, đệ nhất cao thủ Giang Châu1’.
Sắc mặt Long Hiểu Hà đỏ bừng, ngẩng đầu lên nói: “Cho dù cô là con gái của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh, nhưng cô bắt ép tôi phải quỳ trước mặt một kẻ ăn bám thì tôi không phục!”
“Nếu như không phục thì đi chết đi!”
Hàn Linh lười nói nhảm, đưa tay ôm lấy đầu Long Hiểu Hà, đang muốn vặn đứt đầu cô ta…