Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: sếp lớn của cục chiến tranh Văn Mậu Sơn Lăng Phi Dương bị bạt tai
“Chủ tịch Lăng nói đúng, chỉ dựa vào mình tôi thì không cách nào sản xuất hai loại thuốc này với quy mô lớn như vậy càng không thể đổ ào ào vào thị trường”.
Nghe Lăng Phi Dương nói vậy Giang Vũ cười mỉm: ‘Vậy nên hôm nay tôi mới tổ chức buổi chiêu thương, chính là vì để tìm một người có thực lực, hai bên hợp tác, cùng tôi kinh doanh, đưa hai loại thuốc này vào trong thị trường”.
Nghe vậy, không ít người bắt đầu rục rịch bàn tán.
Mọi người đều biết rõ mối ân oán giữa Giang Vũ và nhà họ Lăng, nhà họ Lăng tuyệt đối không thể trở thành đối tác của Giang Vũ, nếu vậy thì những người khác có thể nắm lấy cơ hội phát tài này.
“Hừ, tôi muốn xem thử ai dám hợp tác với hắn?”
Lăng Phi Dương hừ lạnh, hung hăng nói: “Ai hợp tác với hắn thì đồng nghĩa trở thành kẻ địch của nhà họ Lăng, sẽ bị nhà họ Lăng tiêu
diệt bằng bất cứ giá nào”.
Xung quanh bỗng chốc ỉm lặng, tuy tất cả mọi người đều đã dao động, nhưng không có ai muốn đối đầu với nhà họ Lăng cả.
Phát tài tất nhiên quan trọng, nhưng giữ cái mạng nhỏ thì càng quan trọng hơn, chẳng ai dám mạo hiểm, dám chịu đựng nguy cơ bị nhà họ Lăng tiêu diệt để hợp tác với Giang Vũ.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người, bao gồm cả Giang Vũ ở đó đều nhìn về phía ba con Nhà họ Vương.
Không ít người đều biết nhà họ Lăng và nhà họ Vương không hoà thuận, mà nhà họ Vương là một trong những người giàu nhất Giang Châu, chắc chắn có tư cách hợp tác với Giang Vũ.
‘Vương Bán Thành! Tôi nể tình nhà họ Kỷ nên không muốn đuổi cùng giết tận nhà họ Vương”.
Lăng Phỉ Dương cũng biết ở đây chỉ có nhà họ Vương mới có thể hợp tác cùng Giang Vũ, lạnh lùng nhìn về phía Vương Bán Thành, uy hiếp: “Nhưng nếu nhà họ Vương dám hợp tác với hắn, vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!”
“Ba à! Nhà họ Vương chúng ta không thể
bỏ lỡ cơ hội lần này nữa”.
Không như những người khác, Vương Mãn Kim hấp tấp nhìn sang Vương Bán Thành: “Hai loại thuốc này của Giang Vũ chắc chắn sẽ rất vang dội trong ngành dược. Chỉ cần chúng ta hợp tác với anh ta, vậy thì nhà họ Vương chúng ta chắc chắn sẽ có thể vượt ra khỏi Giang Châu, nổi dang Giang Đông”.
“Quá mạo hiểm!”
Vương Bán Thành nghiêm túc lắc đầu: “Cũng như Lăng Phi Dương nói, cho dù trong tay Giang Vũ có hai loại thần dược thì nhà họ Lăng cũng có thể phong sát hoàn toàn”.
“Nếu như nhà họ Vương chúng ta ra mặt, chắc chưa kịp hưởng thụ tài lộc mà thần dược mang lại thì cả gia tộc đã bị nhà họ Lăng tiêu diệt rồi”.
“Ba à, ba đừng hèn nhát như vậy nữa”.
Vương Mãn Kim điên cuồng nhắc nhở: “Nhà họ Vương và nhà họ Lăng có ân oán sâu đậm, Lân này, nếu không thử một lần, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị đối phương tiêu diệt”.
“Không được! Chỉ cần trong tay chúng ta có hạng mục của nhà họ Kỷ, vậy thì nhà họ Lăng sẽ không thể đuổi cùng giết tận”.
Vương Bán Thành quả quyết lắc đầu, kiên định nói: “Giang Vũ làm việc quá sắc bén nhưng là không hề rõ được độ đáng sợ của nhà họ Láng”.
“Ba chắc chắn từ ngày hôm nay, nhà họ Lăng sẽ không từ thủ đoạn cướp đi đơn thuốc, thậm chí còn có thể ám sát để cướp đoạt, nhà họ Vương ta không thể can dự vào”.
“Ba…”
“Đừng nói nữa! Con xem đi, không có ai nguyện ý hợp tác với Giang Vũ cả”.
Vương Bán Thành không cho Vương Mãn Kim cơ hội lên tiếng, lạnh lùng nói: “Hai loại thần dược này chắc chắn sẽ vuột khỏi tay Giang Vũ, cậu ta không thể đấu lại được nhà họ Lăng!”
Nhìn thấy Vương Bán Thành mãi không đáp ứng, Giang Vũ thất vọng nhìn ông ta fôỉ lắc đầu, có một số người không thế vùng lên được, cho cơ hội mà không biết nắm lấy!
“Hahaha, ngay cả nhà họ Vương cũng không có gan hợp tác với cậu, ngược lại tôi rất muốn xem xem có ai dám hợp tác với cậu đấy?”
Thấy cảnh tượng này, Lăng Phỉ Dương cười lớn: “Cậu có chút tài năng, nhưng ở trước mặt quyền lực, cậu cũng không thể tạo ra ngọn sóng
gì, tôi…”
“Xỉn lỗi, làm phiền một chút!”
Chính lúc này, một tiếng xỉn lỗi phát ra từ trong góc: “Cậu Giang, tôi nguyện ý hợp tác vớỉ cậu sản xuất và tiêu thụ đan Sinh Cân Tục cốt”.
“Aỉ? Dám chống đối lại nhà họ Lăng, muốn tìm chết sao?”
Lăng Phi Dương vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn về phía âm thanh truyền tới.
“Chủ tịch Lăng, uy phong của ông lớn thật đấy!”
Chỉ nhìn thấy một người mặc trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, tầm sáu mươi tuổi từ từ đứng dậy, mặt vô cảm nhìn Lăng Phỉ Dương: “Không lẽ nào ông muốn giết tôi?”
“Ông là cái thá gì, tôi… Tổng giám đốc Văn!”
Lăng Phi Dương đang giận dữ thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh hãi nhìn ông cụ: “Tại sao ông lại đến đây?”
“Tổng giám đốc Văn?”
Giang Vũ đứng trên sân khấu, tò mò nhìn ông cụ: ” Người này là aỉ?
Giang Vũ đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa,
nhưng người này không phải là người của anh.
Những người khác cũng tò mò về thân phận của ông lão, tuy nhiên, người có thể khiến Lăng Phi Dương kính trọng như vậy chắc chắn không hề đơn giản
‘Ván Mậu Sơn!”
Nghiêm Phá Quân lập tức thấp giọng giới thiệu: “Thưa cậu, người này là Văn Mậu Sơn_Giám đốc Sở Y tế của Cục chiến tranh Giang Đông, ông âỳ phụ trách toàn bộ hệ thống y tế của Cục chiến tranh Giang Đông.
“Xem ra là một người có máu mặt đây, là ai mời tới được vậy?”
Giang Vũ giật mình, ánh mắt rơi vào một chàng trai trẻ bên cạnh Văn Mậu Sơn: “Là Viên Chấn Hoa!”
Chàng trai trẻ tuổi đó là Viên Chấn Hoa_nhân viên ưu tú thuộc Cục chiến tranh mà Giang Vũ đã gặp trong bữa tiệc của ông Đổng, Văn Mậu Sơn cũng là do Viên Chấn Hoa mời đến.
Khi xưa Viên Chấn Hoa bị Giang Vũ bẻ gãy cánh tay phải, anh ta lập tức hồi phục tại chỗ sau khi uống loại đan Sinh Cân Tục Cốt, nên anh ta vô cùng coi trọng hiệu quả của loại
thuốc này
Sau khỉ trở lại Cục chiến tranh,Viên Chấn Hoa lập tức báo cáo sự việc cho Văn Mậu Sơn
Nếu Cục chiến tranh được sử dụng loại thuốc này thần kỳ này thì có thể sẽ cứu được mạng sống của vô số bỉnh lính.
Văn Mậu Sơn ban đầu không để tâm đến vấn đề này, chủ yếu là do ông ta không tin có loại thuốc nào lại thần kỳ như vậy
Lại thêm việc khi ấy, đan Sinh Cân Tục Cốt này còn chưa được sản xuất với quy mô lớn, Văn Mậu Sơn chỉ coi nó là một loại thần dược hiếm có, không thể sản xuất hàng loạt nên không có ý nghĩa gì với cục chiến tranh.
Mãi cho đến khỉ đan Sinh Cân Tục Cốt trở nên phổ biến ở Giang Châu, Văn Mậu Sơn lúc này mới chú ý đến nó và đích thân cùng Vỉên Chấn Hoa đến Giang Châu để khảo sát tình hình
Sau đó, Văn Mậu Sơn hoàn toàn tin tưởng công dụng đan Sính Cân Tục cốt, vì thế ông ta đã bí mật mua một số lượng lớn thuốc này.
Có thể nói, 70% số đan Sinh Cân Tục Cốt mà Hoàng Long bán ra trong hai ngày qua dều được Văn Mậu Sơn mua bằng nhiều cách khác nhau.
Nghe tin người sản xuất ra Sinh Cân Tục Cốt sẽ đến tìm đối tác hôm nay nên Văn Mậu Sơn đích thân đến hiện trường, càng vui mừng hơn khi biết được thứ thuốc có ích cho nước và dân này lại có thể sản xuất được trên một quy mô lớn.
‘Việc xuất hiện thần dược Sinh Cân Tục Cốt là một tin tốt đối với các chiến sĩ, tất nhiên tôi phải tới xem sao rồi”.
Văn Mậu Sơn liếc nhìn Lăng Phi Dương, lạnh lùng nói: “Không ngờ chủ tịch Lăng đây lại phách lối như vậy, thế mà lại muốn lấy mạng của tôi cơ đấy!”
“Tống giám đốc Văn đừng hiểu Lâm, tôi không biết ông lại đích thân đến đây, thật xỉn lỗi!”
Lăng Phi Dương nhanh chóng xỉn lỗi, nhà họ Lăng tuy hùng mạnh nhưng không thể so sánh với quan chức lớn như Cục chiến tranh, hơn nữa, nhà họ Lăng còn mong đợi dựa vào Cục chiến tranh để phát tài nữa kìa.
“Cậu Giang, là giám đốc Sở Y tế của Cục chiến tranh Giang Đông”.
Văn Mậu Sơn không để ý đến Lăng Phỉ Dương, ngẩng đầu nhìn Giang Vũ: “Thay mặt Cục chiến tranh, tôi sẵn sàng hợp tác với cậu
sản xuất đan Sinh Cân Tục Cốt và thuốc sẽ được liệt kê là loại thuốc đặc trị của Cục chiến tranh đề bảo vệ tốt hơn sự an toàn tính mạng của cán bộ, chiến sĩ’.
“Tôi…”
“Tổng giám đốc Văn, như vậy không ổn cho lắm!”
Giang Vũ còn chưa kịp phản ứng, Lăng Phỉ Dương đã dẫn đầu hét lên: “Hoạt Huyết Tán của nhà họ Lăng chúng tôi mới là thuốc đặc trị của Cục chiến tranh Giang Đông. Làm sao ông có thể lại xếp thuốc của thằng nhãi này vào loại thuốc đặc trị chú?”
Nguyên do khỉêh gia tộc họ Lăng trỗi dậy nhanh chóng như vậy là vì ngoài việc phát minh ra Bế Nguyệt Đan, họ còn sáng tạo ra Hoạt Huyết Tán để cung cấp cho Cục chiến tranh Giang Đông.
Nếu đan Sinh Cân Tục Cốt trở thành thuốc đặc trị, cùng với tác dụng chữa bệnh thần kỳ của nó, Hoạt Huyết Tán sẽ nhanh chóng bị loại bỏ.
“Ông đang dạy tôi cách làm việc sao?”
Văn Mậu Sơn cau mày, bất mãn nhìn Lăng Phi Dương: “Trách nhiệm của bộ y tế là cung
cấp sự hỗ trợ về sức khoẻ tốt nhất cho binh lính. Đan Sinh Cân Tục Cốt này hiệu quả hơn Hoạt Huyết Tán gấp trăm lần. Tại sao lại không thể trở thành thuốc đặc trị?”
“Nhà họ Lăng tôi có mối thù lớn với Giang Vũ này, trước mắt vẫn đang đấu đá lẫn nhau”.
Lăng Phi Dương lo lắng đến gần Văn Mậu Sơn, nhỏ giọng nói: “Nếu ông hợp tác với cậu ta, xếp Sinh Cân Tục Cốt vào loại thuốc đặc trị, điều này sẽ rất bất lợi cho nhà họ Lăng chúng tôi. Tôi…”
“Đồ khốn!”
Lăng Phi Dương còn chưa nói xong, Văn Mậu Sơn liền giơ tay giáng xuống mặt Lăng Phi Dương một cái tát, tức giận quát: “Nếu không phải nể mặt Đổng Thiên Bảo, chỉ với những gì ônq nói, tôi đã có thể qiết chết ônq rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK