Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63: Dâng ra đơn thuốc, đại gia Vương hối hận vì đã từ chối
“Tôi còn muốn cướp nữa đấy, ông ngăn được tôi sao?”
Lăng Phi Dương nghe Hoàng Long nói thế cười lạnh, sau đó đưa mắt ra hiệu cho người mặc đồ đen phía sau.
Đám người mặc đồ đen lập tức đi đến bao vây và đấm đá Hoàng Long, sau cùng là đè ông ta nằm sấp trên mặt đất với một cây đao dài đặt trên cổ.
“Tôi khuyên ông Long một câu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Vậy nên ông nên ngoan ngoãn giao đơn thuốc ra đây, chứ không mạng nhỏ của ông cũng khó giữ!”
Lưu Thư Nhất nhìn Hoàng Long không hề có sức phản kháng khi đứng trước mặt người nhà họ Lăng, vì vậy tâm trạng cũng được xả giận và thoải mái lên rất nhiều.
“Thứ chó má! Tôi cho ông biết, nếu hôm nay không chịu đưa đơn thuốc ra đây thì ông sẽ biết thế nào là sống không bằng chết”.
Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn gương mặt bầm dập của Hoàng Long đe dọa: “Dù ông đây có đánh chết thứ giòi bọ như ông thì chính phủ
cũng sẽ không hỏi tội đâu, thậm chí họ còn biểu dương tôi nữa đây”.
Hoàng Long vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng đám người đối diện ông ta quá mạnh. Cho nên, ông ta hoàn toàn không thể chống đối được.
“Tôi nói thật với sếp Lăng, cái đơn thuốc đó tôi muốn đưa cũng đưa không được. Bởi tôi hoàn toàn không biết nó là cái gì hết”. Hoàng Long nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chuyện đã đến mức này rồi mà ông vẫn còn ngoan cố đến cùng à?”
Đáy mắt của Lăng Phi Dương lóe lên tia sáng lạnh, ra lệnh: “Chặt hai tay của ông ta trước đi”.
“Đợi đã!”
Hoàng Long sợ hãi nhìn đám người mặc đồ đen đang giơ cây đao dài nhắm vào đôi tay mình, la lên: “Tôi không nói dối, tôi không biết đơn thuốc đó là gì nhưng lại biết chủ nhân của nó!”
“Chủ nhân của đơn thuốc là ai nói nhanh!”
Lăng Phi Dương nhíu mày, nheo mắt ra vẻ nguy hiểm đe dọa: “Nếu ông dám gạt tôi, hậu quả rất nặng đây”.
“Chủ nhân của đơn thuốc này là người rất bí ẩn”.
Hoàng Long hít sâu một hơi rồi thở ra, từ từ giải thích: “Người này đưa đan Long Hổ với đan Sinh Cân Tục Cốt cho tôi bán để thử xem phản ứng của hai loại thuốc này ở ngoài thị trường ra sao, sau đó người đó sẽ tìm kiếm một đồng minh có sức mạnh to lớn để hợp tác rồi kinh doanh và sản xuất thuốc trên quy mô lớn”.
“Ông ta đang nói bậy đấy sếp Lăng, ông ta chỉ đang gạt ông thôi”.
Lưu Thư Nhất đảo mặt lập tức châm ngòi ly gián: “Làm gì có chuyện một người xa lạ lại giao một loại thuốc quý hiếm như vậy cho ông ta được chứ, mà ông ta nhận rồi lại không biết thân phận thật sự của đối phương là sao?”
“Vì món đồ trao đổi có giá trị lớn, vậy nên người ta mới không để thân phận mình lộ ra ngoài dễ dàng thế đây”.
Hoàng Long trừng Lưu Thư Nhất, rồi ôn tồn giải thích: “Tuy tôi đã gặp gã đó vài lần nhưng lần nào gã cũng đeo khẩu trang với kính râm, tôi không thể thấy rõ khuôn mặt của gã được”.
“Ông không lừa tôi đấy chú?”
Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn thẳng vào Hoàng Long hỏi.
“Tôi nói thật hết đó, nếu ông không tin thì tôi bó tay rồi”.
Hoàng Long nhắm mắt lại rồi cắn răng nói: “Dù ông có chặt đứt hai tay của tôi đi nữa, cũng không lấy được đơn thuốc nào đâu. Mấy người chặt đỉ nhanh lên!”
“Tôi nghĩ ông cũng không dám gạt tôi đâu nhỉ!”
Lăng Phỉ Dương nhìn bộ dáng của Hoàng Long mà bật cười: “Không có kẻ nào mạnh hơn nhà họ Lăng tôi tại Giang Châu này, nên tôi chẳng cần lo sợ. ông về nói với tên bí ẩn kia, nhà họ Lăng tình nguyện hợp tác với gã”.
“Tôi đi nói thì sợ gã ta không tin đâu!”
Hoàng Long bất ngờ trợn tròn mắt, rồi lại lắc đầu: “Gã ta nói hai ngày sau phải công khai chiêu thương ở Túy Tiên Lâu mới được, cho nên nhà họ Lăng phải đánh bại các thế lực, dòng họ khác thì mới có thể trở thành đối tác làm ăn của gã được”.
“Ha ha ha!”
Lăng Phi Dương kiêu ngạo cười ha hả nói: “Tôi không tin có ai cạnh tranh lại nhà họ Lăng
ở Giang Châu này, tỏi chắc chắn nhà họ Lăng lấy được hai loại thuốc kia rồi”.
“Bây giờ tôi tạm thời giữ lại mạng nhỏ cho ông, nếu hai ngày sau chủ nhân đơn thuốc kia không xuất hiện. Tòi đảm bảo sẽ khiến cả nhà ông chết sạch”.
Lăng Phi Dương vừa dứt lời đã xoay người đi ra ngoài.
“Sếp Lăng thả cho Hoàng Long đi dễ dàng thế à sếp Lăng? ông ta có trốn mất không vậy?”
Lưu Thư Nhất lo lắng lẽo đẽo theo sau Lăng Phi Dương, nhắc nhở.
“Nếu ông ta có thể trốn thoát trước mắt nhà họ Lăng, thì từ nay về sau cái tên Lăng Phỉ Dương này đọc ngược lại”.
Lăng Phỉ Dương không hề để bụng mà bĩu môi xem thường, tuy bây giờ ông ta thả Hoàng Long thật nhưng vẫn cử người đến theo dõi chặt chẽ. Vậy nên, đối phương hoàn toàn không thể trốn thoát được.
“Thế thì tốt rồi!”
Lưu Thư Nhất thở ra một hơi sau đó nịnh bợ: “Đợi sau khi sếp Lăng có được quyền kinh doanh của hai loại thần dược kia, tôi còn muốn xin ông giữ lại cho nhà họ Lưu tôi một cái
quyền đại lý nữa là!
“Cậu cứ yên tâm, chỉ cần nhà họ Lưu của cậu ngoan ngoãn làm việc cho tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu!”
Lăng Phi Dương liếc Lưu Thư Nhất rồi hứa hẹn: “Đợi tôi đá đổ nhà họ Vương kia, tôi sẽ đưa nhà họ Lưu của cậu lên làm nhà giàu nhất Giang Châu này”.
Gốc rễ của nhà họ Lăng ở tỉnh thành, mà bây giờ họ cần một con chó săn là người bản địa có thế lực ở Giang Châu, có thù oán với Giang Vũ, nhà họ Lưu từ qua lại với Lăng Vân là thích hợp nhất.
Đám người Lăng Phỉ Dương rời đỉ, Hoàng Long lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất với nụ cười quái dị trên khuôn mặt.
“Không hổ là lệnh chủ của Cửu Huyền Thiên Long Lệnh, liệu sự như thần!”
Hoàng Long lau máu trên khóe miệng, cười lạnh: “Tuy địa vị của nhà họ Lăng to lớn thật, nhưng dám đấu với lệnh chủ chỉ có rước lấy thất bại thảm hại mà thôi”.
Chuyện Hoàng Long tiết lộ cho Lăng Phi Dương biết kẻ bí ẩn và kế hoạch công khai chiêu thương dều nằm sẵn trong kế hoạch của
Giang Vũ, sắp đặt trước đó rồi.
Giang Vũ đã đoán trước, khi đan Long Hổ với đan Sinh Cân Tục Cốt ra đời sẽ khiến nhà họ Lăng cảm thấy nguy hiểm, vậy nên đám người này sẽ áp dụng vài thủ đoạn cấp tiến.
Giang Vũ đã dặn Hoàng Long đổ hết mọi chuyện lên đầu một kẻ bí ẩn để bảo vệ Hoàng Long cũng như tiến thêm một bước đánh sập nhà họ Lăng. Sau đó, anh sẽ tranh thủ cơ hội phát động cuộc tổng tấn công vào nhà họ Lăng.
Giang Vũ ngủ một giấc mất hai ngày hai đêm, anh vừa tỉnh dậy đã nghe Hoàng Long báo cáo lại tình hình.
“May mà mình đoán được trước, chứ không dù Hoàng Long có giữ đơn thuốc thì người không chết cũng tàn”.
Giang Vũ cúp điện thoại đỉ, u ám cười lạnh: “Nhà họ Lăng đúng là vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược, vậy càng khiến mình quyết tâm diệt sạch dòng họ đó hơn rồi”.
Ngay sau đó, Giang Vũ nhìn hộp quà trên đầu giường do Vương Bán Thành tặng đến.
“Sắp tới phải phát động cuộc tổng tấn công vào nhà họ Lăng thì phải đề phòng đám đó chó cùng rứt giậu. Mình phải tăng tu vi của
bản thân cao hơn nữa mới được”.
Giang Vũ quyết định mở hộp quà, lấy gốc linh chi năm mươi năm ra rồi bắt đầu tu luyện.
Hai ngày sau, tin tức chủ nhân đan Long Hổ với đan Sinh Cân Tục cốt sắp công khai chiêu mộ đối tác kinh doanh lại nổ tung lần nữa.
Hai loại thần dược này quá mức nóng, người sáng suốt đều có thể thấy được lợi ích to lớn trong hai loại thuốc này. Cho nên, các thế lực trong Giang Châu bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
Dù họ không tranh được quyền kinh doanh hai loại thuốc kia thì cũng có thể bắt được quyền đại lý, cũng kiếm được nhiều lợi ích mà.
Chín giờ sáng.
Trong Túy Tiên Lâu chật ních, không còn chỗ ngồi. Mọi người đến đây đều muốn xem hai loại thuốc và người bí ẩn kia là aỉ.
“Con liên hệ với Giang Vũ chưa Mãn Kim?”
Vương Bán Thành ngồi ở trên ghế mà sốt ruột, hỏi Vương Mãn Kim.
Tới giờ, chỉ có ba con nhà họ Vương đã đoán đại khái được trong tay Giang Vũ có đan Long Hổ. Vậy nên, Vương Bán Thành muốn liên lạc với Giang Vũ để giành quyền kinh doanh đan
Long Hổ luôn.
“Con đâu còn mặt mũi liên lạc với Giang Vũ chứ!
Vương Mãn Kim trừng Vương Bán Thành đầy oán trách: “Lúc trước Giang Vũ chủ động đê nghị kỉnh doanh đan Long Hổ với nhà họ Vương, nhưng ba lại từ chối. Bây giờ, ba lại muốn hợp tác với người ta làm gì dễ vậy chứ!”
“Ba đâu có biết đan Long Hổ lại được yêu thích như vậy đâu!”
Vương Bán Thành thở dài với vẻ mặt đầy hối hận, thầm nghĩ nếu lúc trước đồng ý đề nghị của Giang Vũ thì giờ nhà họ Vương không cần chạy đến đây tham gia tranh giành rồỉ.
Sau khi Vương Bán Thành nhận dự án của nhà họ Kỷ, mỗi Lân ông ta tham gia xã giao với các nhân vật cao tầng kia thì họ dều bàn tán về hiệu lực thần kỳ của đan Long Hổ.
Đặc biệt có vài người tai to mặt lớn tỏ ra rất tự hào khỉ có được đan Long Hổ trong tay, thậm chí có người còn trả đến mười mấy triệu để mua một viên sở hữu riêng mình.
Cứ thế Vương Bán Thành phải ôm hối hận dày vò, tự trách suốt mấy ngày gần đây. ông ta thầm nghĩ nếu ban đầu nhà họ Vương có quyền
kinh doanh đan Long Hổ thì dòng họ ông ta chẳng những vượt qua khó khăn hiện giờ mà có thể nổi tiếng vượt ra ngoài Giang Châu, trở thành dòng họ lớn nổi tiếng nhất Giang Đông giống nhà họ Lăng. Nhưng đáng tiếc…
“Giờ ba con mình hối hận cũng vô dụng, chúng ta phải dùng sức mạnh của mình để cạnh tranh công bằng với những người này đã!”
Vương Mãn Kim thở dài, rồi kiên cường nói: “Nhà họ Vương chúng ta sẽ không tiếc bỏ ra tất cả mọi thứ để lấy được quyền kỉnh doanh của hai loại thần dược kia. Chắc chắn, chúng ta phải giành được!”
“Chúng ta chỉ còn cách đó thôi”.
Vương Bán Thành gật gù, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng hy vọng: “Dù sao nhà họ Vương chúng ta cũng là dòng họ giàu nhất Giang Châu, so về thế lực thì không một ai ở đây đủ để đấu với nhà họ Vương ta…”
“Chủ tịch Lăng đến!”
Vương Bán Thành chưa dứt câu, Lăng Phỉ Dương được một đám người bảo vệ từ từ bước vào.
“Toi rồi!”
Vương Bán Thành thấy Lăng Phỉ Dương
xuất hiện mà trái tim lạnh đi một nửa, tất cả hy vọnq vài qiâv trước đó lập tức biến mất sạch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK