Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng là không biết xấu hổ! Trước đây các người đã đối xử với Giang Vũ như vậy thằng bé có thể nể mặt tôi mà không trả thù nhà họ Triệu là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi”.

Nghe được lời nói của Ngô Châu, ông ấy lập tức tức giận: “Cô còn có mặt mũi mà nhờ nó chiếu cổ nhà họ Triệu, đúng là quá không biết xấu hổ”.

“Chuyện này có gì đáng xấu hổ!1′

Ngô Châu chẳng hề để ý mà bĩu môi: “Dù sao Giang Vũ cũng là chồng cũ của Tuyết Nhi, đứa con gái trong trắng của con đã làm vợ cho cậu ta ba năm rồi, tuổi thanh xuân đã mất đi không cần phải dền bù sao?”

“Bây giờ cậu ta là người phụ trách đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu, chỉ cần tùy tiện giao cho nhà họ Triệu một số dự án, thì nhà họ Triệu của chúng ta đã có thể nhanh chóng phát đạt”.

Triệu Thiên Mang nghe vậy, hai mắt lóe lên, mặc cho vợ mình làm càn mà không hề mở miệng ngăn cản.

“Cô, cô… còn mặt mũi nói về cuộc hôn

nhân của Giang Vũ và Tuyết Nhi à”.

Ông cụ không nhịn được nữa, cầm chén trà lên dùng sức ném về phía Ngô Châu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuyết Nhi và Lưu Thư Nhất đã ngoại tình ba năm rồi, các người không ngăn cản mà còn tiếp tay cho bọn chúng, điều này là nổi sỉ nhục lớn đến cỡ nào đối với Giang Vũ”.

“Mối thù giết cha, mối hận cướp vợ! Giang Vũ có thể vì lão già như tôi mà không trả thù, là đã tận tình tận nghĩa, cô.

“Ôi trời, đừng nói về những thứ vô dụng đó nữa”.

Ngô Châu né tránh chén trà, không kiên nhẫn ngắt lời ông cụ, chất vấn: “Bố cứ nói thẳng là bố có đi tìm Giang Vũ, đòi lợi ích cho nhà họ Triệu không?”

“Tôi không đỉ, tôi không có vô liêm sỉ như

CO .

ông cụ bị làm cho tức giận vô cùng, đứng dậy đi về phía sân sau: “Tôi khuyên các người hãy sớm từ bỏ ý nghĩ vô liêm sỉ đó đỉ, nếu không sẽ chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi”.

“Đúng là một ông già vô dụng, lúc cần tới ông thì không thể trông cậy được chút nào”.

Ngô Châu chán ghét nhìn chằm chằm

bóng lưng của ông cụ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu bố không vì gia tộc mà tranh thủ lợi ích, thì tôi sẽ mang Tuyết Nhi đi”.

“Tôi không tin cậu ta không nhớ tình cũ, hơn nữa điều kiện của con gái tôi tốt như vậy, tôi không tin cậu ta không rung động”.

“Tuyết Nhi, mẹ cùng con lên lầu trang điểm một chút đi, con ăn mặc gợi cảm một chút”.

Ngay sau đó, Ngô Châu nhìn về phía Triệu Trung Tuyết: “Thừa dịp Kỷ Tuyết Tình còn đang tham dự yến hội, chúng ta hiện tại đi tìm Giang Vũ để các con có thể gương vỡ lại lành”.

“Mẹ ơi! Bây giờ con đã là vợ của Lưu Thư Nhất, làm như vậy không tốt lắm đâu?”

Triệu Trung Tuyết nhìn Ngô Châu mà khó xử, nhưng trong lòng lại hơi dao động.

“Đừng nhắc tới cái tên vô dụng Lưu Thư Nhất đó nữa, còn tưởng rằng hắn có triển vọng lắm, nhưng hóa ra lại thành trò cười, hắn không có gì có thể so với Giang Vũ hiện tại được”.

Ngô Châu giận dữ trừng mắt nhìn Triệu Trung Tuyết và thuyết phục: “Lúc trước khi con là vợ của Giang Vũ, không phải con cũng cặp kè với Lưu Thư Nhất sao”.

“Vậy bây giờ con là vợ của Lưu Thư Nhất,

cũng có thể ở bên Giang Vũ giống như vậy”.

“Nói không chừng, vì báo thù Lưu Thư Nhất, Gỉang Vũ sẽ thích thân phận hiện tại của con!”

“Vậy để con đi trang điểm!”

Triệu Trung Tuyết không hề do dự mà cùng Ngô Châu đi lên lầu.

Đối với hành động của vợ và con gáỉ, trong suốt quá trình Triệu Thiên Mang không hề nói gì.

Trên thực tế, bây giờ ông ta cũng rất hối hận về những gì mình đã làm với Giang Vũ, cũng đồng ý với cách nóỉ của Ngô Châu, họ có thể đỉ tìm Giang Vũ để yêu cầu một số lợi ích cho nhà họ Triệu.

Khoản đầu tư của nhà họ Kỷ vào Giang Châu quả là một chiếc bánh kem khổng lồ, ai có thể chia được một phần trong đó chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu nhà họ Triệu có thể tham gia vào việc này, họ có thể vượt qua nhà họ Lưu trong phút chốc và thậm chí trở thành gia tộc lớn hàng đầu ở Giang Châu.

Cách mà Triệu Thiên Mang làm bây giờ cũng giống như khỉ biết Triệu Trung Tuyết ở sau

lưng Giang Vũ lêu lổng với Lưu Thư Nhất, ông ta cứ mở một con nhắm một con mắt làm ngơ, mà con mắt đang mở kia chỉ nhìn thấy lợi ích.

Khi Giang Vũ trở lại cổng lớn của khu dân cư sơn trang Vân Đỉnh, từ xa anh đã nhìn thấy Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết đang bị một số nhân viên bảo vệ chặn lại.

Nếu sơn trang Vân Đỉnh là khu dân cư tốt nhất ở thành phố Giang Châu thì an ninh đương nhiên không phải có tiếng mà không có miếng.

Hai người ngoài như Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết muốn đi vào, thì đó là chuyện không thể xảy ra.

“Con rể của tôi đã trở lại, để tôi coi mấy con chó trông cửa chỉ biết coi thường người khác như các người lớn sao có thể cản được tôỉ?,r

Sau khi nhìn thấy Giang Vũ, Ngô Châu chỉ vào mũi của một số nhân viên bảo vệ và chửi rủa, sau đó kéo Triệu Trung Tuyết đỉ về phía Giang Vũ, nhỏ giọng dặn dò: “Tuyết Nhi, Giang Vũ đã xưa đâu bằng nay, con không thể đốỉ xử với cậu ta như trước nữa”.

“Con phải làm như khỉ lấy lòng Lưu Thư

Nhất trước đây vậy, làm cho cậu ta vui vẻ mới được”.

“Mẹ, yên tâm đi, con hiểu mà”.

Triệu Trung Tuyết ưỡn ngực, tràn đầy tự tin.

Dựa vào thái độ và tình cảm sâu sắc của Giang Vũ dành cho cô ta trước đây, cô ta tin chắc rằng chỉ cần dùng một nửa thủ đoạn lấy lòng Lưu Thư Nhất đã có thể khiến Giang Vũ quỳ gối dưới chân mình.

“Con gái ngoan, cố lên! Lúc trước, trước mặt Lưu Thư Nhất và nhiều người như vậy, Giang Vũ dù có nhớ nhung con thì cũng xấu hổ không dám lộ ra ngoài”.

Ngô Châu hưng phấn động viên nói: “Hiện tại ở đây không có người khác, cậu ta hẳn là sẽ không từ chối con nữa”.

“Nhìn bộ dạng nhếch nhác quần áo xộc xệch của cậu ta bây giờ, rõ ràng là lén lút lêu lổng với người phụ nữ khác sau lưng Kỷ Tuyết Tình”

Triệu Trung Tuyết gật đầu, tựtin nói: “Bây giờ con chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể khiến hắn khuất phục”.

“Tại sao các người lại ở đây?”

Giang Vũ nghi ngờ hỏi Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết đang đi đến trước mặt anh, và vô thức lấy điện thoại dỉ động ra…

Lúc này, Triệu Trung Tuyết đang mặc một bộ trang phục còn gợi cảm hơn trước khi tham dự bữa tiệc, phía trên lộ ngực,

“Con rể ngoan, đương nhiên chúng ta tới gặp con!”

Trên mặt mang theo nụ cười, Ngô Châu xoa xoa tay, nịnh nọt nói: “ông cụ đúng là không nhìn lầm con, ba năm mài kiếm, vừa ra tay đã nổi danh, bây giờ con đã là người nổi tiếng ở Giang Châu!”

“Tôi đã ly hôn với Triệu Trung Tuyết, con rể ngoan hiện tại của bà là đại thiếu gia nhà họ Lưu, không liên quan gì đến tôi”.

Giang Vũ nhìn khuôn mặt ghê tởm của Ngô Châu với vẻ chán ghét và nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, tôi không có thời gian lãng phí với các người”.

“Ôi trời! Đừng nhắc đến kẻ vô dụng Lưu Thư Nhất đó nữa, hắn không có gì có thể so sánh với con được”.

Ngô Châu chán ghét xua tay, đồng thời

nháy mắt ra hiệu với Triệu Trung Tuyết: “Tuyết Nhi, con nói có đúng không?”

“Đúng đúng đúng! Lưu Thư Nhất chỉ là một tên ăn chơi trác táng, không có học thức, sao có thể so sánh được với Giang Vũ!”

Triệu Trung Tuyết liên tục gật đầu, vừa cố ý ưỡn ngực vặn hông, vừa ngượng ngùng nhìn Giang Vũ: “Xin lỗi, em saỉ rồi, bây giờ em mới nhận ra, anh mới là người yêu em nhất, mà người em yêu nhất vẫn luôn là anh!”

“Ọe…”

Nghe vậy, mặc dù Giang Vũ có định lực không tầm thường nhưng cũng không khỏi cảm thấy buồn nôn: “Cô câm miệng đi, bây giờ nhìn thấy cô tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, nghe cô nói những lời này còn tệ hơn”.

“Trước kia anh yêu em nhiều như vậy, sao có thể nói buông là buông được?”

Sắc mặt Triệu Trung Tuyết có chút khó coi, nhưng vẫn giả vờ đáng thương: “Em cũng không thể quên anh được, hay là anh tha thứ cho em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ở bên nhau lần nữa được không?”

“Có lẽ trước kia tôi từng rất quan tâm cò, nhưng bây giờ trong mắt tôi cô giống như một

con dòỉ vậy!”

Giang Vũ chán ghét nhìn Triệu Trung Tuyết: “Đừng nói là bắt đầu lạt cho dù là tha thứ cho cô thôi cũng tuyệt đối không thể, bởi vì tôi ngại dơ!”

“Anh thật quá đáng!”

Nhìn thấy Giang Vũ chán ghét mình như vậy, Triệu Trung Tuyết càng cảm thấy nhục nhã.

“Ôi chao! Giang Vũ à, dù thế nào đỉ nữa, con và Tuyết Nhi đã kết hôn được ba năm, con có được thành tựu như ngày hôm nay không thể tách rời khỏi sự bồi dưỡng của nhà họ Triệu, con cũng phải nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng và ân tình của nhà họ Triệu chứ’.

Thấy Triệu Trung Tuyết không đối phó được Giang Vũ, Ngô Châu lập tức đích thân ra trận, chiếm trước điểm cao đạo đức: “Năm đó con mất trí nhớ, nếu như không có nhà họ Triệu nuôi con, thì con đã sớm chết đói rồi, con không thể vonq ơn phụ nqhĩa như vậy được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK