Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103: Rời đi để báo thù cho chị
“Hắc Vu Giáo đã bị nhà họ Kỷ tiêu diệt cách đây ba mươi năm fôi”.
Đối với câu hỏi của Giang Vũ, ông cụ Đổng giới thiệu: “Hắc Vu giáo từng là một thế lực rất tà ác ở khu vực Đông Nam, các môn đồ của chúng chủ yếu luyện thuật độc cổ và thường xuyên dùng người sống luyện cồng, luyện dọc và nuôi dưỡng động vật độc”.
“Giáo phái này ỷ vào hang ổ của mình ở nơi cực kỳ nguy hiểm, dề thủ khó cồng, tồn tại mấy trăm năm cũng không thể bị người tiêu diệt”.
“Ba mươi năm trước, lão Vương gia không thể chịu đựng được việc người dân ở khu vực Đông Nam bị Hắc Vu giáo đầu độc, ông ấy đã huy động quân đội, trả giá rất lớn, mới phá dược sào huyệt của Hắc Vu giáo, tiêu diệt chúng hoàn toàn”.
“Năm đó ông đã tham gia vào cuộc vây quét Hắc Vu giáo, có lẽ cũng chính vì vậy, mới bị tàn dư của Hắc Vu giáo hạ độc, báo thù”.
“Ra là vậy!”
Kỷ Tuyết Tinh hiểu ra: “Nhà họ Kỷ chính là kẻ thù diệt môn của Hắc Vu giáo, tàn dư của Hắc Vu giáo muốn báo thù, mới ra tay với con, điều này cũng có thế hiểu được”.
“Yên tâm đi! ông đã báo cáo chuyện này lên lão Vương gia, sau này nhà họ Kỷ sẽ tiến hành quét sạch tàn dư của Hắc Vu giáo”.
ông cụ họ Đổng lo lắng Kỷ Tuyết Tinh sợ hãi, an ủi: “Sẽ không cho những kẻ kia có cơ hội quật khởi, nhưng chúng ta vẫn phải cấn thận dề phòng!”
“Ông nội con biết chuyện xảy ra ở đây fôi à?”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Kỷ Tuyết Tinh thay đổi, chuyện này mà để ông nội biết, vậy thì sợ rằng cố cũng không thể tiếp tục ở lại Giang Châu, không thế tiếp tục ở bên cạnh Giang Vũ nữa.
“Con là cháu cưng của lão Vương gia, xảy ra chuyện như vậy, ai dám giấu ông ấy chứ!”
Ông cụ họ Đổng gật đầu, kiêng dè nói: “May mà con bình an vô sự, nếu không với tính tình của ông ấy, một khi con có chuyện, cả Giang Châu sẽ bị san bằng”.
“Con biết rồi”.
Ánh mắt Kỷ Tuyết Tình lóe lên một chút phiền muộn: “Kẻ quái dị đó đã bị bắt thì con và Giang Vũ đã về trước, làm phiền ông Đổng xử lý hậu quả”.
“Được! Hiện tại, ngoài những độc vật cần được dọn dẹp thì cũng không có việc gì khác, mấy đứa cứ về đi!”
Ông cụ họ Đổng gật đầu, vầy tay gọi thuộc hạ mang đến một hộp quà tinh xảo, đưa cho Giang Vũ: “Lăng Phi Dương đưa cho cậu cây thuốc đó, tôi thay cậu nhận, bây giờ trả lại cho chủ nhân”.
“Cảm ơn ồng Đổng!”
Giang Vũ nhận lấy hộp quà, mặc dù đã biết
chuyện này có thế liên quan đến Lăng Vân từ miệng Kỷ Tuyết Tình, nhưng anh sẽ không ngốc nghếch từ chối thuốc của nhà họ Lăng.
“Em muốn được cõng!”
Kỷ Tuyết Tình nhõng nhẽo lắc cánh tay Giang Vũ: “Người ta bị bắt cóc, sợ lắm, cần anh cõng em về!”
Thấy cảnh này, ông cụ họ Đổng vội vàng quay người lại, trong lòng đổ mồ hối lạnh:
“Phụ nữ đang yêu quả nhiên không thể nói lý, đường đường là cô cả nhà họ Kỷ lạnh lùng cao ngạo mà giờ lại biến thành bộ dáng này, quá khác thường”.
“Được được được”.
Giang Vũ bị cô làm cho tê dại cả người, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Kỷ Tuyết Tình: “Công chúa xinh đẹp, mời lên ngựa!”
‘Vê nhà thôi!”
Kỷ Tuyết Tinh nằm trên lưng Giang Vũ, reo lên vui mừng: “Gia, gia..”
Có lẽ họ thực sự là một đôi hạnh phúc.
Nhìn bóng lưng của Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tinh, ông cụ họ Đổng có chút ngẩn ngơ, sau đó vội vàng lắc đầu: “Mình đang suy nghĩ lung tung gì vậy, hiện giờ lão Vương gia đã biết chuyện này, vậy thì nhà họ Kỷ tuyệt đối sẽ không dồng ý để họ ở bên nhau, chỉ không biết Tuyết Tinh có thể chịu đựng được cú sốc này không?”
Kỷ Tuyết Tinh nằm trên lưng Giang Vũ, lòng tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đắm chìm trong cảm giác được đàn ông chở che, chiều chuộng như vậy, nếu có thể luôn hạnh phúc như thế này thì dù phải từ bỏ thân phận cô chủ nhà họ Kỷ, cô cũng sẵn lòng.
Giang Vũ cõng Kỷ Tuyết Tình, anh cũng vô cùng hạnh phúc, thầm nhủ sau này nhất định phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, tuyệt đối không để Kỷ Tuyết Tình phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
“Nếu em rời đi, anh có thể chăm sóc bản thân được không?”
Khi sắp xuống núi, Kỷ Tuyết Tình mím mồi nhỏ giọng hỏi.
“Em muốn đi sao?”
Giang Vũ khựng lại, không chắc chắn hỏi.
“Chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra mà!”
Kỷ Tuyết Tinh thở dài, thất vọng nói: “Vốn dĩ em trốn nhà đi, rời khỏi Kim Lăng lâu như vậy cũng nên về fôi!”
“Vậy anh sẽ…”
Giang Vũ ấp úng, anh muốn nói mình sẽ đi cùng Kỷ Tuyết Tình.
Nhưng khi nhận ra bản thân hiện tại hoàn toàn khồng được nhà họ Kỷ thừa nhận, nếu đột nhiên đi theo không chỉ bị coi thường mà còn mang đến cho
Kỷ Tuyết Tình vô vàn áp lực, anh liền nuốt lời vào trong.
‘Vậy em cứ về trước đi!”
Giang Vũ hít sâu, kiên định nói: “Cho anh thời gian một năm, anh sẽ quang minh chính đại đến nhà họ Kỷ Kim Lăng cầu hôn, cưới em”.
“Đến lúc đó, anh đảm bảo không ai có thế ngăn cản chúng ta ở bên nhau”.
“Thời gian một năm có đủ không?”
Kỷ Tuyết Tinh nhíu mày, mặc dù cô rất tin tưởng Giang Vũ, nhưng một kẻ tay trắng như Giang Vũ muốn nâng cao bản thân và địa vị cá nhân đến mức được nhà họ Kỷ thừa nhận trong một năm, thật sự quá khó!
“Đủ fôi!”
Giang Vũ kiên định tuyên bố: “Bất kế phải trả giá bao nhiêu, một năm sau, anh nhất định sẽ đến tìm em .
“Được! Bất kể một năm sau anh có đạt được thành tựu gì, anh đều phải đến tìm em”.
Kỷ Tuyết Tình gật đầu, dùng sức ôm lấy cổ Giang Vũ, đỏ mặt nói: “Nếu đến lúc đó nhà họ Kỷ khồng thừa nhận anh, vậy chúng ta sẽ bỏ trốn”.
“Thế giới này rộng lớn như vậy, nhất định sẽ có chỗ cho chúng ta ở”.
“Chẳng lẽ chúng ta không thể ra nước ngoài sống sao, bất kế thế nào anh cũng phải tìm em nha”.
“Có thế ở bên anh là may mắn mấy đời của em, em tuyệt đối sẽ không đế anh chịu thiệt thòi!”
Nghe những lời này Giang Vũ vô cùng cảm động, kiên định nói: “Em đừng có suy nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, anh nhất định sẽ có được sự thừa nhận của nhà họ Kỷ, quang minh chính đại cưới em, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian”.
“Em tin tưởng anh!”
Kỷ Tuyết Tình gật đầu, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của họ.
Sau khi xuống núi, thấy thư ký Tiểu Viện đã đợi sẵn từ lâu, Giang Vũ đặt Kỷ Tuyết Tinh xuống, ba người cùng nhau ngồi xe trở về Vân Đỉnh Thiên Cung.
Khi xe trở về Vân Đỉnh Thiên Cung, trước cổng biệt thự đã tập trung rất nhiều người, dều là những nhân vật có tiếng tăm trong thành phố Giang Châu.
Thấy Kỷ Tuyết Tinh trở về, những người này dều vội vàng tiến lên hỏi han, sợ Kỷ Tuyết Tinh chịu bất kỳ tổn thương nào.
Mọi người đều hiểu rõ, nếu Kỷ Tuyết Tình xảy ra chuyện ở Giang Châu thì cả Giang Châu sẽ phải hứng chịu tai họa.
Cho dù bây giờ Kỷ Tuyết Tình bình an trở về thì các thế lực trong Giang Châu chắc chắn sẽ phải trải qua một lần xáo trộn.
“Cảm ơn các vị quan tâm, tồi không sao, cũng sẽ không trách cứ bất kỳ ai”.
Đối mặt với sự quan tâm của những người đứng đầu Giang Châu, Kỷ Tuyết Tinh lạnh lùng đáp lại: “Bây giờ tôi thấy hơi mệt, cần nghỉ ngơi, các vị đều về đi!”
Nghe thấy những lời này, nhóm người đứng đầu đang sợ hãi mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rời đi.
Khi trở về biệt thự, Giang Vũ mang thuốc men về phòng trước, sau đó pha cho Kỷ Tuyết Tinh một chén nước đường đỏ: “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài làm chút việc!”
“Đi đi, chú ý an toàn!”
Kỷ Tuyết Tinh cầm chén, âu yếm dặn dò một câu.
“Tên Giang Vũ này quá đáng thật!”
Nhìn bóng lưng Giang Vũ rời đi, Tiểu Viện bất mãn phàn nàn: “Cô chủ vừa mới thoát hiểm, anh ta lại không ở lại chăm sóc, có chuyện gì quan trọng hơn chị nữa chứ?”
“Chị nghĩ anh ấy thật sự đi làm việc của mình sao?”
Kỷ Tuyết Tinh uống một ngụm nước đường đỏ, mỉm cười nói: “Anh ấy là đi báo thù cho chị!”
“Ý chị là, Giang Vũ đi tìm Lăng Vân sao?”
Sắc mặt Tiểu Viện thay đổi, nhắc nhở: “Nhà họ Lăng có hai cường giả Tồng Sư trấn giữ, anh ta cứ thế mà đến, không phải đang tìm chết sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK