Mục lục
Tiên Y Thức Tỉnh, Tử Thần Xuất Sơn - Giang Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hang động.

Hắc ô đứng trước núi côn trùng độc, đợi chân khí của Giang Vũ hao hết thì anh sẽ bị côn trùng độc cắn nuốt mà chết.

Khi tung tích bại lộ, Hắc ô vốn nên trốn đi nhưng Kỷ Tuyết Tinh vẫn chưa chết, hắn ta chỉ có thế đợi sau khi Giang Vũ chết mới đưa Kỷ Tuyết Tình đi được.

“Tên nhóc này có lượng nội kình dồi dào đấy, có thể kiên trì lâu như vậy”.

Sau một thời gian ngắn, Hắc ô cũng bắt đầu sốt ruột: “Không biết tên này có thông báo cho ai không, nếu đám người tìm kiếm Kỷ Tuyết Tình phát hiện chỗ này, mình sẽ gặp nguy hiểm”.

Một lát sau, thấy Giang Vũ vân không chết, Hắc ô mất kiên nhẫn: “Thôi, đế Kỷ Tuyết Tinh chết chung với thằng nhóc này vậy!”

Lời này vừa nói xong, Hắc ô xoay người đi tới cửa hang, chuẩn bị rờí khỏi đó.

“Các hạ đụng vào bạn gái tồi, giờ muốn đi nào có dề thế!”

Hắc ò vừa xoay người thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo truyền ra bên dưới đống côn trùng độc: “Thật ra tôi cũng biết độc cổ thuật này đây”.

Hắc ô nghi ngờ xoay người kiểm tra thì thấy ngọn núi đám cỏn trùng bao phủ hai người Giang Vũ có thế tích ngày càng nhỏ.

Chúng đều ngừng tấn cồng, còn lùi về sau, lộ ra Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.

“Không thể nào!”

Hắc ô khó tin nhìn cảnh trước mặt: “Tao ra lệnh cho chúng mày cắn chết mục tiêu, chỉ cần mục tiêu không chết thì chúng mày không được ngừng tấn công”.

Đúng lúc này, tất cả côn trùng độc tạo một khoảng cách với Giang Vũ, mà Giang Vũ lại ỏm Kỷ Tuyết Tình từ từ đứng lên, đứng trong đám côn trùng, chẳng hề hấn gì.

“Hiện tại những thứ này đã nghe lệnh tôi, tất nhiên sẽ khỏng nghe theo ỏng nữa”, Giang Vũ lạnh lùng nhìn Hắc ô.

Vừa rồi, trong lúc nguy hiếm Giang Vũ cũng nhớ tới những ghi chép về cổ thuật, lập tức thi triển một trong số đó để điều khiển chúng, sau đó anh cũng thật sự thành còng.

“Mày đã cướp quyền khống chế những côn trùng độc này?”

Hẳc ô hoảng sợ: “Rốt cuộc mày là ai, sao lại biết thủ đoạn điều khiển côn trùng độc?”

“Tỏi cũng không biết tỏì là aỉ nhưng tõỉ có thể điều khiển những thứ này”.

Giang Vũ nhếch miệng cười, nghiền ngẵm nói: “Hơn nữa, thủ đoạn của tôi cao tay hơn ỏng, bằng không cũng chẳng thể dề dàng cướp được quyền khống chế như thế2.

“Anh đúng là một kho báu, biết được nhiều thứ như vậy!”

Nằm trong lòng Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình si mê nhìn Giang Vũ.

Võ đạo, y đạo, huyền thuật, chế thuốc, ngay cả khống chế côn trùng độc mà anh cũng biết, dường nhưcáỉ gì anh cũng biết, quá hoàn hảo.

“Nói bậy, tao không tin mày là người trong nghề!”

Hắc ô nổi giận, gầm lên một tiếng, hai tay kết ấn, muốn giành lại quyền điều khiển, kết quả…

rvô dụng!1

Giang Vũ khinh thường nhìn Hắc ồ, một tay ôm Kỷ Tuyết Tinh, tay kia kết ấn: “Từ lúc ỏng muốn cướp quyền điều khiến từtay tôỉ thì tôi đã đoán được thủ đoạn của ông chẳng bằng tôi rồi!”

Tức thì, Giang Vũ chỉ tay về phía Hắc ô: “Vậy cho ông thử nếm mùi bị những thứ này tấn công vậy!”

Chỉ thấy những côn trùng độc trong hang đổi hướng, nhanh chóng phóng tới chỗ Hắc Ồ.

“Phụt!”

Khi Giang Vũ giành lấy quyền kiếm soát, Hắc ô bị cắn trả, phun ra máu tươi.

“Đáng chết!”

Biết sức sát thương của những thứ này, Hắc ô mắng một tiếng, vội chạy ra ngoài hang, còn những thứ kia lại ào ào lao tới như thuỷ triều.

“Người này có liên quan tới Phệ Tâm cổ trên người em!”

Thấy Hắc ô chạy trốn, Kỷ Tuyết Tinh nhắc nhở: “Đùng để ông ta chạy thoát!”

‘Yên tâm! Dám dụng vào bạn gái anh, hôm nay tên này chết chắc rồi!”

Giang Vũ kiên quyết nói, ôm Kỷ Tuyết Tinh đuổi theo.

Hai người Giang Vũ rời khỏi hang thì cơ thể Lưu Thư Nhất đang nằm vặn vẹo một bên bỗng ngồi dậy.

“Nguy hiểm thật!”

Lưu Thư Nhất xoa cổ, vừa sợ vừa thì thầm: “Hắc ồ đại nhân đã làm mình thích ứng với tập tính của rắn khi dạy mình điều khiển rắn độc!”

“May mà mình nghe lời, nâng cao sự dẻo dai của cơ thể lên tới cực hạn, cổ cũng khó vặn gãy, bằng không lần này chết thật rồi”.

Sau khi xác định người đã đi xa, Lưu Thư Nhất mới rời hang, chạy về hướng ngược lại.

Anh ta không quan tâm sống chết của Hắc ô, giữ được mạng mình mới là điều quan trọng nhất.

Bên kìa Giang Vũ ỏm Kỷ Tuyết Tình ra khỏi hang thì nghe thấy ở rừng cây phía trước truyền tới tiếng đánh nhau.

“Có lẽ cứu viện đã tới!”, Kỷ Tuyết Tình suy đoán.

“Tên yêu quái kia có thủ đoạn rất quỷ dị, cũng không biết cao thủ cứu viện có thể tóm

được ông ta hay không!”

Sắc mặt Giang Vũ căng thẳng, anh đi nhanh: “Chúng ta qua đó xem tình hình!”

Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tinh vừa đi không bao xa thì thấy ỏng cụ Đổng lãnh đạo một đám lính đeo súng, đạn lên nòng đề phòng chuẩn bị chiến đấu.

“Ông Đổng, xảy ra chuyện gì thế?”, Kỷ Tuyết Tình hỏi ồng Đổng tình hình.

“Con không sao chứ!”

Thấy Kỷ Tuyết Tình, ông Đổng mừng rỡ, vội chạy tới kiếm tra trên dưới Kỷ Tuyết Tinh.

“Con không sao, may mà Giang VQ kịp tới, bằng không hậu quả khó mà lường được!”

Kỷ Tuyết Tình ôm cổ Giang Vũ, tự hào kế lại mọi chuyện một lần.

“Giang Vũ, cậu luôn làm chúng tòỉ thấy bất ngờ!”

Vẻ mặt ông Đổng trở nên phức tạp khi nhìn Giang Vũ.

Các thế lực của Giang Châu, cảnh sát, quân đội và bên thành phố đều ra quân tìm kiếm Kỷ Tuyết Tinh, nhưng tất cả đều không aỉ bằng Giang Vũ.

“Tất nhiên, người đàn ông con thích tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chự’.

Vẻ mặt Kỷ Tuyết Tinh kiêu ngạo: “ông Đổng, bây giờ ồng còn coi thường Giang Vũ không?”

“Ông biết con tỉnh mắt rồi, con đừng khoe khoang nữa!”

Ông Đống tức giận nhìn Kỷ Tuyết Tinh: “Vả lại, mau tách nhau ra đi! Nhiều người nhìn thế con không thẹn thùng à?”

“Con để bạn trai mình ôm thì cớ gì phải thẹn ạ!”

Vẻ mặt Kỷ Tuyết Tnh ngọt ngào, tay ôm cố Giang Vũ, chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì-

“Ông Đổng, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Vũ có chút ngượng ngùng, buông Kỷ Tuyết Tình ra, nói sang chuyện khác.

“Hắc Ồ mà cậu nói chính là tên yêu quái của Hắc Vu giáo!”

Sắc mặt ỏng Đổng trở nên khó coi: “Vì chúng tôi đã phong toả ngọn núi, tên kia muốn chạy trốn nên xảy ra xung đột với bên chúng ta!”

“May mà cục chiến tranh Giang Đông cử tới không ít cao thủ, bằng không tên kia đã chạy thoát rồi!”

“Nói tới cũng lạ, hình như tên kia của Hắc Vu giáo đã tẩu hoả nhập ma”.

Ông Đổng cau mày, khó hiếu: “Tên này phá vòng vây, rồi lại bị đám côn trùng độc mình nuôi tấn công, bây giờ độc phát tác nên mất mạng, thi thế đang bị đám côn trùng gặm nhấm”.

Nghe vậy, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tinh nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ lạ.

Họ biết, không phải tên kia bị tẩu hoả nhập ma mà do thủ đoạn của Giang Vũ cao cường hơn, điều khiển đám côn trùng độc kia tấn công đối phương.

“Tên Hắc Vu giáo kia rất khó đối phó, may mà hắn bị đám côn trùng độc cắn trả, bằng không chúng tôỉ cũng để mạng tại đây, không thì cũng phải tổn thất nặng nề!”, ông Đổng nghĩ mà sợ gật đầu.

“Tên kia có liên quan tới Phệ Tâm cổ nên cũng có khả nồng là kẻ đã hạ độc chúng ta trước đó”.

Kỷ Tuyết Tình rối rắm: “Hơn nữa con

cảm thấy sau lưng ông ta còn có một âm mun khổng lồ, hiện tại người đã chết, manh mối cũng bị chặt đứt!”

“Thật ra lúc trước Giang Vũ đã giải cố cho con, con cũng đoán được là do dư nghiệt Hắc Vu giáo trả thù!”

Nét mặt ông Đổng trờ nên căng thẳng nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Nếu Hắc Vu giáo còn dư nghiệt, sau này con phải cẩn thận, đừng để những kẻ kia tranh thủ được sơ hờ!”

“Hắc Vu giáo là cái gì?”

Giang Vũ tò mò hỏi: “Chúng dám ra tay với người nhà họ Kỷ, chẳng lẽ không sợ bị nhà ho Kỷ tiêu diet à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK