Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Lai Hương liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Nếu mà so với ngươi thì hắn ta còn kém xa!"

Lâm Bắc Phàm nhìn vàng bạc châu báu chất đầy trong phòng, hắn hài lòng vô cùng.

Hồi đầu hắn thả dây dài là để câu con cá lớn, tới nay hắn đã thành công, điều này lại khiến túi tiền của hắn phồng hơn rồi.

“Dạ Lai Hương, vất vả cho ngươi rồi! Theo ước định thì ngươi có thể chọn ba thứ mà ngươi thích! Chọn xong thì làm phiền ngươi chuyển những thứ còn lại đến phủ của ta!"

“Thế thì bản công tử không khách sáo nữa đâu!"

Dạ Lai Hương lập tức hí hửng đi chọn ba món bảo bối.

Sau đó hắn ta thả mình xuống ghế, mỉm cười: “Giúp ngươi làm biết bao nhiêu việc, cuối cùng cũng thấy lợi ích rồi! Có điều tại sao ngươi phải bày vẽ nhiều việc thế, cứ trực tiếp cho cái tên chuyên gia lừa gạt người khác kia một đao, kết liễu hắn ta luôn cho nhanh chuyện còn gì?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách thần bí: “Hắn ta vẫn còn tác dụng!"

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm và nữ đế lại đi tuần tra Giang Nam, thuận tiện dạo chơi ngắm cảnh.

Bất tri bất giác bảy ngày đã trôi qua.

Lúc này, mấy người Lâm Bắc Phàm đã tới được khu vực tận cùng phía nam của Giang Nam, cách Đại Viêm chưa tới một trăm dặm. Bọn họ sẽ ở nơi này thêm một ngày, về cơ bản là có thể quay đầu trở về, đi tới Giang Đông. Buổi tối hôm đó, Lâm Bắc Phàm và Lý Sư Sư về phòng. Hắn để Lý Sư Sư phụ trách yểm hộ, còn mình thì len lén chuồn ra ngoài, sau đó ngự gió mà đi, nhanh chóng bay đến kinh thành Đại Viêm.

Mà buổi tối hôm đó cũng là lúc Không Hư đạo trưởng phải giao thuốc trường sinh bất lão. Tối đó kinh thành Đại Viêm im ắng, mỗi một con đường đều có quan binh canh gác, bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt. Hoàng đế Đại Viêm dẫn theo các quan văn võ tới phủ quốc sư để đón quốc sư xuất quan, cực kỳ long trọng. “Quốc sư, đã đến giờ rồi! Ngươi chuẩn bị ra sao rồi, có luyện được thuốc trường sinh bất lão không?” Hoàng đế Đại Viêm quan tâm hỏi.

Không Hư đạo trưởng tỏ vẻ nghiêm trọng: “Bệ hạ, bần đạo đã chuẩn bị xong rồi! Có điều thuốc trường sinh bất lão suy cho cùng vẫn là một loại thần dược giành tạo hóa của thiên địa, có luyện được hay không thì bần đạo cũng không dám chắc, bần đạo chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi!"

Hoàng đế Đại Viêm thấu hiểu, hắn ta gật đầu: “Quốc sư, trẫm có thể hiểu được! Từ xưa đến nay đúng là chưa có tiền lệ luyện được loại đan dược này! Quốc sư cứ thử đi, nếu không thành công thì trẫm cũng không trách tội ngươi đâu!"

Không Hư đạo trưởng âm thầm thở phào một hơi, ngươi không trách tội ta là được!

Hiện giờ hắn ta đã từ bỏ ý nghĩ muốn chạy trốn rồi, hắn ta định luyện chế thuốc trường sinh bất lão theo yêu cầu.

Chắc chắn hắn ta không chế được thuốc này, song để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình hắn ta vẫn phải lừa gạt một phen.

Hắn ta phải chơi trò khổ nhục kế, khổ nhục kế nghĩa là sao?

Nghĩa là hắn ta phải khiến mình sức cùng lực kiệt trong quá trình luyện chế đan dược, phải khiến mình mệt mỏi vô cùng, không còn sức lực, cuối cùng nôn ra máu...

Tóm lại là hắn ta phải tỏ ra vẻ mình rất cố gắng, mình đã phải trả một cái giá cực lớn.

Như vậy thì nếu không chế luyện thành công thuốc trường sinh bất lão thì cũng không phải là do thái độ, mà là do năng lực của hắn ta.

Ta đã cố gắng vậy rồi, ngươi cũng đừng trách tội ta chứ.

Đương nhiên, mặc dù đan dược không có tác dụng trường sinh bất lão song bắt buộc phải thêm vào chút tác dụng nào đó, ví dụ như kéo dài tuổi thọ, giúp trẻ hóa, trị bệnh cứu người... để cho bệ hạ một chút hi vọng.

Như vậy thì có thể lừa gạt bệ hạ một cách thuận lợi.

Đợi xong vụ này rồi hắn ta lại nghĩ đến việc chạy trốn.

“Bệ hạ và các vị đại thần, mời vào bên trong!"

Dưới sự dẫn dắt của tên đạo sĩ bất lương, mọi người bèn bước vào phủ quốc sư.

Lúc này, bên trong viện chỉ có một cái lò luyện đan cực lớn, tiểu đồ đệ của hắn ta đang thêm củi ở bên dưới lòn lửa cháy hừng hực.

Lò luyện đan đỏ rực lửa.

Còn bên cạnh lò luyện đan có bày các loại thiên tài địa bảo, linh chi linh dược và rất nhiều những dược liệu không biết tên, khiến người ta nhìn mà không rõ lai lịch của chúng.


Tên đạo sĩ bất lương đứng trước lò luyện đan, nhìn mặt trăng trên bầu trời, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc: “Bệ hạ và các vị đại nhân, hiện giờ đang lúc giờ lành, bần đạo phải mở lò luyện đan đây! Trong quá trình này bần đạo không thể chiêu đãi các vị được, mong các vị hiểu cho!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK