Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bắc Phàm chắp tay hành lễ: “Mong bệ hạ cho thần cơ hội, thần vô cùng cảm kích!”

“Ức hiếp người khác quá đáng!!”

Tam hoàng tử Đại Viêm đứng ra, phẫn nộ nói: “Lâm tế tửu, ngươi coi thường kì thủ Đại Viêm ta đến vậy, đúng là không biết trời cao đất dày! Nếu đã thế thì bản cung thành toàn cho ngươi!”

Nói đoạn, hắn ta lại chắp tay với nữ đến, lớn giọng bảo: “Bệ hạ Đại Võ, mong bệ hạ chấp thuận để chúng ta cùng Lâm Bắc Phàm phân cao thấp!”

“Bệ hạ Đại Võ, mong bệ hạ chấp thuận!”

Mọi người bên Đại Viêm đồng thanh nói.

Nữ đế chần chờ: “Chuyện này…”

Lễ bộ thượng thư lau mồ hôi trên mặt, đoạn lên tiếng khuyên bảo: “Bệ hạ, Lâm tế tửu còn trẻ nên bồng bột, bệ hạ đừng để ý hắn! Chúng ta vẫn nên hành sự thỏa đáng thì hơn! Mong bệ hạ suy xét!”

Bách quan Đại Võ: “Mong bệ hạ suy xét!”

Lâm Bắc Phàm không khỏi lên tiếng: “Triệu đại nhân và cả các vị đại nhân nữa, ta không hề bồng bột, ta rất bình tĩnh!”

Lễ bộ thượng thư nạt: “Ngươi im miệng, đừng có làm loạn!”

Nữ đế đang do dự.

Nói thật thì nàng vẫn muốn hành sự thỏa đáng hơn, nếu đấu theo bình thường thì khả năng thắng sẽ cao hơn.

Thế nhưng nàng cũng không thể ngó lơ cảm xúc của Lâm Bắc Phàm.

Hơn nữa, coi bộ Lâm Bắc Phàm rất thong thả, chứng tỏ hắn vẫn chưa dốc hết sức, yêu cầu này của hắn cũng không phải không có mục đích.

“Lâm ái khanh, ngươi nắm chắc mấy phần?”

Nữ đế hỏi.

“Bệ hạ, bệ hạ hỏi sai người rồi, bệ hạ phải hỏi bọn họ mới đúng!”

Lâm Bắc Phàm chỉ vào mấy người Đại Viêm.

“Hỏi bọn họ?”

Nữ đế sững sờ.

“Bệ hạ, vấn đề không phải là nắm chắc phần thắng bao nhiêu mà là tốc độ nhanh hay chậm!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Bọn họ hạ cờ nhanh như thế nào thì chết cũng nhanh như thế!”

Mọi người bên Đại Viêm: “Đậu má!”

“Đường trạng nguyên chắc cũng sẽ chống đỡ được lâu hơn một chút, bởi lẽ tốc độ đánh của hắn ta chậm nhất!”

Đường Dung: “Đậu má nó…”

Lại xuyên tạc lời ta! Nữ đế câm nín luôn!

Miệng của cái tên này quá độc ác, hắn mở miệng ra thôi đã khiến đại biểu bên Đại Viêm tức đến mức thăng thiên. Nữ đế nghĩ ngợi một lát rồi cho rằng có thể thử.

“Trận đấu này cũng không phù hợp với quy định!”

“Cơ mà nếu hai bên cùng đồng ý thì ta cũng không nỡ phật lòng các ngươi! Vậy thì trận đấu hữu nghị này dù thắng hay thua cũng không tính! Sau trận đấu hữu nghị thì tiếp tục thi đấu! Nếu Lâm ái khanh thua thì phải lập tức xin lỗi Đại Viêm! Nếu thắng thì thôi!”

Đây là cách ổn nhất mà nàng nghĩ ra, dù thua hay thắng thì cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

“Vâng thưa bệ hạ!”

Tất cả mọi người đều hài lòng.

Thế là năm bàn cờ được bày ra, Lâm Bắc Phàm chọn một trong năm. Bên ngoài cũng bày năm bàn cờ lớn.

“Chuyện gì thế này, sao lại thêm bốn bàn cờ nữa vậy?”

“Tưởng sẽ đấu lần lượt cơ mà?”


Sau khi được nghe giải thích, mọi người mới hiểu được nguyên do, bọn họ lại càng mong chờ trận đấu này hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK