Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng mà lương tâm của ta khó mà yên được!”

Mạc Như Sương đau khổ nói.

“Ngươi thử nghĩ theo cách khác mà xem, ngươi cứ coi mình như một gián điệp bên cạnh vương gia!”

“Gián điệp?” Mạc Như Sương sững sờ.

“Làm một gián điệp đại diện cho người trong thiên hạ, làm việc vì dân chúng! Chỉ cần mai phục bên cạnh vương gia thì ngươi mới biết hắn ta làm gì! Cứ thế chúng ta mới có đối sách tiêu diệt dã tâm của hắn ta!”

Lâm Bắc Phàm chớp mắt nói: “Ngươi nghĩ như thế có phải dễ chịu hơn nhiều không?”

“Đúng thật là dễ chịu hơn nhiều rồi! Nhưng mà… ta thực sự sẽ làm được sao?”

Mạc Như Sưỡng thấp thỏm: “Ta đã bị vương gia lừa biết bao nhiêu năm rồi, ta hoàn toàn không thể đấu lại hắn ta!”

“Có chuyện gì không hiểu thì ngươi có thể hỏi ta, ta sẽ giúp ngươi!”

Lâm Bắc Phàm nắm chặt lấy tay Mạc Như Sương.

Được đôi bàn tay ấm áp kia nắm lấy, lòng Mạc Như Sưỡng bỗng thấy an toàn hơn rất nhiều.

Đúng vậy, không hiểu thì có thể hỏi công tử mà!

Công tử thông minh tuyệt đỉnh như vậy, lại túc trí đa mưu, chắc chắn sẽ đối phó được vương gia!

“Hơn nữa ngươi làm thế còn có lợi ích lớn cơ!”

“Lợi ích gì?”

“Ngươi tiếp tục mai phục thì có thể tiếp tục giúp ta lấy được tiền của Kí Bắc vương! Hết tiền thì thế lực của hắn ta sẽ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu đi, biết đâu còn không cần người khác ra tay hắn ta đã toi đời rồi!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách đắc ý.

Mạc Như Sương bật cười: “Công tử, ngươi xấu xa thật đấy!”

“Nam nhân không xấu xa thì nữ nhân không yêu mà!”

Mặt Mạc Như Sương thoắt cái ửng đỏ. Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói, giọng nói có phần oán trách: “Công tử, có phải ngươi đã nhìn thấy con người thật của Kí Bắc vương từ lâu rồi không, thế nên ngươi mới luôn lừa tiền của hắn ta? Tại sao ngươi không nhắc ta sớm hơn, có phải ngươi vẫn luôn xem ta diễn trò hề không vậy? Ngươi cười ta ngốc nghếch bị người khác lợi dụng sao?”

“Ta đã từng nhắc nhở ngươi rồi, chỉ là các ngươi không xem là thật mà thôi!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu và cười.

“Khi nào vậy?”

Mạc Như Sương thấy hơi hoang mang.

“Quên những lời trước kia ta nói với ngươi rồi hả?”

Lâm Bắc Phàm nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Muốn xác định xem một người có anh minh uy phong, có phải một minh chủ hay không thì đừng để ý ngày thường hắn ta làm gì mà hãy để ý dưới sự cai trị của hắn ta thì dân chúng họ sống như thế nào! Tình hình hiện giờ thì ngươi thấy rồi đấy, dân chúng sống chẳng hề tốt, đâu đâu cũng thấy dân lưu lạc! Có vài chuyện nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy mới coi là thật!”

Mạc Như Sương gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Nếu lần này nàng không đến Đường Châu, không ghé qua đất của Kí Bắc thì có lẽ nàng sẽ bị lừa cả đời này và trở thành một công cụ cho Kí Bắc vương lợi dụng.

Mạc Như Sương nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm, trong lòng nàng rục rịch, nói: “Công tử, ta có thể mượn bờ vai ngươi một lát không, chỉ một lát thôi.”

“Đương nhiên là được, ta luôn luôn mở lòng với ngươi!”

Lâm Bắc Phàm vươn tay ôm Mạc Như Sương vào lòng.

Hai ngươi tựa sát vào nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương, nghe được tiếng tim đập của nhau.

Điều ấy khiến Mạc Như Sương cảm giác như đã tìm được bến đỗ.

“Công tử, có ngươi thật tốt biết bao!”

Đúng lúc ấy, phía xa xuất hiện một bóng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK