Chương 13 Chúng ta không thân, ngươi gọi ta là Lượng Tử là được!
Khen đỉ, ra sức mà khen vào, có khen bao nhiêu ta cũng không ngại nhiều!
Lúc này, mọi người để ý đến Lâm Bắc Phàm ở một bên.
“Ế, hậu sinh, ngươi là ai?”
“Tới đây khi nào thế?”
“Trông ngươi giống một người đọc sách lắm!”
Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Nghe mọi người đang bàn luận về Dạ Hiệp, nhất thời tò mò cho nên qua đây nghe thử!”
“Hóa ra là vậy!” vẫn là lão hán đó, có hơi cậy già lên mặt bảo: “Người trẻ tuổi, xưng hô thế nào?”
“Quan hệ giữa chúng ta không thân, ngươi cứ gọi ta Lượng Tử là được!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách nghiêm túc.
“Lượng Tử?” Lão hán nhíu mày.
“ừm!” Lâm Bắc Phàm vui vẻ đáp một tiếng.
“Lượng Tử…” Lão hán lại nhấm một tiếng, cứ cảm thấy cái tên này quái quái thế nào, hơn nữa còn vô cùng khó đọc.
Sau khỉ khắc phục xong cảm giác kỳ quái trong lòng, lão hán hỏi: “Ngươi là người ở đâu, nhìn cách ăn mặc của ngươi… hình như là một người đọc sách?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ta đúng thật là một người đọc sách, đọc sách mệt quá cho nên ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm tình! Mời mọi người cứ tích cực thảo luận về Dạ Hiệp tiếp đỉ, cố hết sức khen hắn, không cần bận tâm đến ta đâu!”
Sau khỉ nói xong, trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ rất tò mò.
Không thể không nói, gương mặt của hắn vô cùng có tính đánh lừa, khiến mọi người không khỏi thả lỏng cảnh giác.
“Được, vậy chúng ta tiếp tục nói đi!” Lão hán vỗ đùi một cái, đổi tư thế khác.
“Phải nói Dạ Hiệp này thật đúng là một người tốt hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ người nghèo, trọng nghĩa khỉnh tài, nghe nói tối hai ngày trước hắn đã tiêu tán hơn trăm vạn lượng bạc đấy!”
“Đúng vậy, quá tuyệt vời! Trám vạn lượng bạc nói vung là vung, người thường không làm được đâu! Ta quen rất nhiều ông bạn già, vì có thêm khoản tiền này mà cuộc sống đã được cải thiện rất nhiều!”
“Đáng tiếc chưa ai thấy bộ dáng của hắn, bằng không ta thật sự muốn lập một bài vị trường sinh cho hắn, ngày thêm dâng hương thờ cúng!”
Lâm Bắc Phàm ở một bên nghe, cười đến mức híp mắt cả mắt lại.
Khen tiếp đi, ra sức khen vào, không cần thương hại ta!
Nhưng đúng lúc này, lão hán lại thở dài một tiếng: “Nói đến Dạ Hiệp là ta lại nhớ tới một người khác!”
“Ai thế?”
“Đương kim tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!”
“Hắn làm sao?”
Lão hán liếc mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, nhỏ giọng bảo: “Chắc các ngươi cũng nghe nói rồi đi, hôm kìa tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm kê biên
tài sản của nhà Hộ bộ thị lang quyền tả tướng đã nhân cơ hội tham ô gần hai trăm vạn lượng bạc đó!”
Mọi người ối một tiếng: “Nhiều như vậy á!”
“Còn hôm trước nữa nhé, lúc đang kê biên tài sản nhà các ngôn quan lại nhân cơ hội tham ô không ít tiền nữa!”
Một người trong số đó chen miệng vào: “Lão Hứa, có phải giả không đó? Đã tham ô hai trăm vạn lượng bạc mà còn tham ô tiền của các ngôn quan nữa, lá gan của trạng nguyên lang này cũng quá to rồi! Nói thật, ta không tin cho lắm!”
Lão hán bất mãn: “Cái này còn có thể giả được sao?”
Lão hán lại nhìn xung quanh đồng thời còn nhìn Lâm Bắc Phàm đang cười tủm tỉm, nhỏ giọng bảo: “Ta nói cho các ngươi biết, khi ấy sau khi xét nhà xong, trạng nguyên lang trực tiếp cho nô bộc của mình khiêng hai rương to đi rêu rao khắp nơi, rất nhiều người đều đã nhìn thấy! Chỉ là cuối cùng cũng không tra ra được gì cho nên mới không giải quyết được gì đó! Nhưng ta chắc chắn không tin hắn trong sạch!”
Lúc này, một ông già chen miệng vào: “Lão Hứa nói là thật đó! Em rể của anh họ thứ hai
của hàng xóm nhà ta là quan sai, khỉ ấy cũng ở hiện trường đã tận mắt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm tham ô thế nào! Tối hôm qua lúc uống rượu say hắn đã nói chuyện này vớỉ ta, hẳn còn bảo ta là chưa từng thấy người nào tham lam như vậy hết!”
Mọi người không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.
“Thật đúng là tạo nghiệt mà!”
“Nữ đế bệ hạ mở rộng khoa cử vốn dự định chiêu mộ nhân tài khắp nơi, aỉ biết lại tuyển ngay cái thứ như vậy vào chứ?”
“Mới làm quan nhỏ đã tham ô như vậy, say này còn thế nào nữa?”
“Một người trượng nghĩa khỉnh tài, một người tham ô điên cuồng! Cùng là con người sao chênh lệch lại lớn như thế?”
“Ôi chao, người trượng nghĩa phần lớn là dân đen hèn mọn, còn người làm trái đạo đức lại thường là người đọc sách!”
“Hoàng triều chúng ta lại có thêm một tên tham quan, cuộc sống càng lúc càng khó khăn rồi!”
Lão hán này còn nhân cơ hội cậy già lên
mặt, dạy dỗ Lâm Bắc Phàm: “Lượng Tử, ngươi cũng là một người đọc sách! Hãy chăm chỉ đọc sách báo ân cho triều đình, mưu cầu phúc lợi cho dân chúng chúng ta, chứ đừng học theo trạng nguyên lang người ta, càng học càng không có lương tâm!”
Lâm Bắc Phàm liên tục gật đầu: “Tiền bối nói đúng, ta xỉn nhận chỉ dạy!”
“ừm, trẻ nhỏ dễ dạy!”
Ngay đúng lúc này, một lão già híp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm một cách nghiêm túc, cứ cảm thấy người này quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Sau đó hắn ta đột nhiên ôi chao một tiếng, sợ đến mức ngã bệt xuống đất, duỗi ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Bắc Phàm, hô: “Hắn chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm!”
Hiện trường trực tiếp bùng nổ!
“Gì cơ? Hắn chính là tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm á?”
“Sao hắn lại ở đây?”
“Không nói đùa đấy chứ?”
Mọi người dều nhìn Lâm Bắc Phàm đang
cười tủm tỉm với vẻ kinh hãi, không dám tin vào
sự thật này.
Lâm Bắc Phàm đứng dậy, chắp hay tay sau lưng, cười đáp: “Không sai, ta chính là Lâm Bắc Phàm, là tên tham quan trong miệng các ngươi đó!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK