Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bệ hạ, thần đã sớm nghĩ xong đối sách rồi ạ!”
Nữ đế mừng rỡ: “Ái khanh nói mau đi!”
“Bây giờ dân tị nạn không có nhà, không có đất, không có lương thực, cũng không có tiền, có thể nói là chẳng có một thứ gì hết, cho nên hiện tại điều quan trọng nhất là cung cấp một công việc cho bọn họ, sau khi có công việc mới có tiền và lương thực, có nhà và ruộng được!”
Một vị lão thần nhíu mày nói: “Nhưng ở kinh thành làm sao có thể cung cấp nhiều công việc như thế được?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Kinh thành không có cách cung cấp nhưng triều đình ta lại có thể!”
Đôi mắt của nữ đế hơi di chuyển: “Ý ngươi là thuê người tị nạn làm công trình?”
“Bệ hạ, chính là nó.”
“Nhưng lương thực phải làm thế nào?”
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm cười khổ: “Bây giờ vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là không đủ lương thực! Lẽ nào chúng ta phải nuôi bọn họ mãi hay sao? Nếu thật sự làm như thế, lương thực của chúng ta trên cơ bản sẽ không chống đỡ được đến năm sau!”
“Ngoài ra, thuê người tị nạn làm công trình là làm cái gì?”
Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng ra: “Trong kinh thành, công trình có thể làm đều đã làm hết cả rồi! Còn thừa một vài công trình nhỏ hoàn toàn không cần đến cả triệu dân tị nạn!”
“Còn có vấn đề nơi ở nữa!”
Hình bộ thượng thư đứng ra: “Bây giờ thời tiết càng lúc càng lạnh! Hiện tại dân tị nạn đều đang ở trong lều trại, đắp chăn bông mà vẫn còn cảm thấy rét run cầm cập! Nhưng qua hai tháng nữa mới là lúc trời giá rét chân chính, nếu vẫn không thể giải quyết được vấn đề này chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết cóng, vấn đề này có thể giải quyết thế nào đây?”
Mọi người phát biểu ý kiến của mình, càng nói càng nhiều vấn đề hơn.
Nữ đế nhíu chặt mày: “Được rồi! Trẫn kêu các ngươi tới là muốn các ngươi giải quyết vấn đề chứ không phải chỉ ra vấn đề! Nếu bây giờ các ngươi đã không có cách thì nghe Lâm ái khanh nói đi, xem hắn có cách gì! Lâm ái khanh, mau nói đối sách của ngươi ra đi!”
Sau khi nói xong, một đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ mong đợi.
Người này từ lúc làm quan cho tới nay đã giải quyết được rất nhiều việc khó, hy vọng lần này vẫn như vậy!
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, muốn giải quyết chuyện này thật sự không khó! Các ngươi có từng nghĩ tới việc xây dựng một tòa thành phụ trong kinh thành chưa?”
Mọi người kinh ngạc: “Xây một tòa thành phụ á?”
“Đúng thế!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần xây dựng một tòa thành thì toàn bộ vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng! Xây một tòa thành mới cần rất nhiều sức lao động, lẽ nào cả triệu người còn chưa đủ sao?”
“Sau khi xây xong thành lại có thể giải quyết các vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của nhóm dân tị nạn, làm một mẻ, khoẻ suốt đời!”
“Còn có một điểm nữa, nhân khẩu ở kinh thành chúng ta đã bão hòa rồi! Diện tích thành không thay đổi nhưng lượng người càng lúc càng đông, không có lợi cho việc quản lý và phát triển! Vừa hay có thể xây dựng một tòa thành phụ tiếp nhận một phần nhân khẩu!”
“Ý kiến này hay thì hay đấy, nhưng xây dựng một tòa thành nào có dễ như thế?”
Lễ bộ thượng thư cười khổ: “Có tòa thành nào của Đại Võ chúng ta không phải tốn đến mấy chục năm, xây dựng từng chút một mà lên? Bây giờ chúng ta hoàn toàn không có thời gian ấy! Đợi sau khi tòa thành xây xong đừng nói là dân tị nạn mà ngay cả chúng ta cũng xuống lỗ hết rồi!”