Lâm Bắc Phàm gọi.
Tiểu quận chúa chép miệng bảo: “Sư Sư tỷ tỷ vừa ra ngoài mua đồ rồi, Đại Lực, Như Sương tỷ tỷ với Quách thiếu soái cũng ra ngoài cùng! Hai ông hòa thượng thì tới chùa giờ vẫn chưa về, trong viện chỉ còn hai ta thôi!”
“Hóa ra là vậy, chẳng trách lại yên tĩnh đến thế! Ta tự đi mở cửa vậy!”
Lâm Bắc Phàm chỉnh đốn trang phục rồi thong thả bước ra cổng.
Thời gian một nén nhanh trước.
Có một lão giả đầu tóc bạc phơ đã tới Lâm phủ.
“Đây chắc là phủ đệ của tế tửu đại nhân rồi!”
Lão giả lấy mấy tập sách bìa xanh lam ra, động tác cẩn thận vô cùng: “Hi vọng chuyến này thuận lợi! Nếu được tế tửu đại nhân chú ý đến thì tâm huyết cả đời này của lão phu sẽ có hi vọng!”
“Nhưng ông ơi, mặc dù người ta là trạng nguyên đỗ cả tam nguyên, giờ còn lên làm tế tửu Quốc Tử Giám đức cao vọng trọng, trở thành tấm gương cho kẻ đọc sách khắp thiên hạ, nhưng nghe người ta bảo hắn là một tên tham quan đấy! Trước kia khi chúng ta tới thăm những đại nho khác, không có đủ ngân lượng thì không được vào cửa! Lần này… liệu có được hay không?”
Đó là câu nói của một nữ tử khoảng tầm hai mươi tuổi.
Nàng chỉ mặc bộ trang phục màu trắng xen tím bình thường, trên mặt không trang điểm, mái tóc dài đen tuyền chỉ được buộc bằng một sợi dây trắng và thả đến tận eo. Song ngũ quan của nàng tinh tế và dịu dàng, trông đẹp và thoát tục.
“Cứ phải thử mới biết được!”
Lão giả nói: “Đại lang, ngươi đi gõ cửa, phải cung kính vào đấy!”
“Vâng thưa phụ thân!”
Đáp lời là một người khác, khoảng độ bốn mươi tuổi, trên mặt để râu, trông có vẻ thành thục ổn trọng.
Hắn ta đội mũ rồi tiến lên gõ cửa.
Gõ vài lần xong thì cửa mở, bọn họ trông thấy một thiếu niên tuấn mĩ: “Các ngươi có chuyện gì?”
Người trung niên lập tức chắp tay: “Xin chào tiểu ca! Tại hạ là Lý Ngọc Lang, đây là cha của ta Lý Nhã Trân, tiểu nữ Lý Ngọc Tâm! À đúng rồi, cả nhà chúng ta hành nghề y, có việc muốn tới cậy nhờ tế tửu đại nhân, làm phiền ngươi chuyển lời giúp!”
Lâm Bắc Phàm thấy hơi bất ngờ, các ngươi gõ cửa nhà ta mà lại không biết ta là ai hả? Xem ra không phải là người vùng này rồi!
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu nhìn hai người phía sau, trên mặt vị lão giả kia đầy nếp nhăn, chắc cũng khoảng sáu, bảy mươi tuổi rồi.
Trong lúc loạn lạc mà vẫn sống được đến tuổi này thì quả thực chẳng hề dễ dàng.
Còn nữ tử kia mặc dù trang phục bình thường nhưng trông xinh đẹp thoát tục như đóa phù dung. Lại là một nữ tử tuyệt sắc khiến Lâm Bắc Phàm phải nhìn thêm một lúc.
Lúc này, hai người họ đang chắp tay và mỉm cười với hắn, nom khách sáo vô cùng.
Lâm Bắc Phàm nhướn mày, hình như hắn phát hiện ra một trò chơi thú vị, bèn cười: “Các ngươi tìm tế tửu có việc gì?”
“Là thế này!”
Lý Ngọc Lang nghiêm túc nói: “Cha ta hành nghề y đã được hơn sáu mươi năm, từng thấy không ít những chứng bệnh phức tạp hiếm gặp và cũng từng cứu rất nhiều người. Ông ấy đã viết hết những gì cả đời này mình học được trong cuốn sách “Nghề y nhà họ Lý” với mong muốn có thể lưu truyền y đạo, tiếp tục cứu thế cứu người! Thế nhưng do danh tiếng nên quyển sách này mãi vẫn không thể xuất bản! Vậy nên ông muốn nhờ tế tửu đại nhân xem giúp, giúp đỡ quyển sách này của chúng ta! Nếu được thì xuất bản!”
Lâm Bắc Phàm hiểu ý của bọn họ.
Bọn họ muốn xuất bản sách y của mình, nhưng lại không có danh tiếng nên không ai nhận làm, người ta cũng cần kiếm tiền mà! Thế nên lúc này bọn họ chỉ còn cách là nhờ những đại nho có danh tiếng hoặc là kẻ đọc sách nào đó đánh giá cuốn sách này, như thế thì cuốn sách sẽ nổi hơn và sẽ được người ta nhận xuất bản.
Lâm Bắc Phàm chính là một kẻ đọc sách nổi danh! Hơn nữa hắn còn là tế tửu Quốc Tử Giám đức cao vọng trọng! Nếu như được hắn đánh giá thì việc xuất bản cuốn sách chẳng còn là vấn đề nữa, bảo đảm bán chạy!
“Sách y à?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ờm… đây!”