Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tên này cũng thật kì lạ, nó giống biệt danh hơn là một cái tên, song người của Lục Phiến Môn cũng không hỏi nhiều, chỉ khắc tên lên thẻ bài cho hắn.

Lúc rời đi người đó còn ngoảnh đầu liếc nhìn một cái, cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ánh mắt hắn hướng về phía trước, trong mắt tràn ngập vẻ kiên định: “Tiếp tục đi giết bọn mã tặc thôi, tranh thủ trở thành anh hùng!”

Tiếp đó, có càng nhiều người trong giang hồ tới lĩnh thưởng. Mỗi một lần có bảng anh hùng là lại có những anh hùng mới xuất hiện!

Mọi người thi nhau đuổi giết, cố gắng để đưa tên mình vào bảng anh hùng, cuộc chiến trở nên vô cùng kịch liệt! Bảng này cũng dần dần truyền ra khắp toàn quốc, không chỉ dừng lại ở khu vực Kí Bắc nữa, mọi người khắp đất nước ai cũng chú ý đến.

“Cuộc chiến này kịch liệt ghê, ngày nào cũng thấy đổi người đứng đầu bảng!”

“Đúng vậy, hôm qua vẫn đang đứng thứ nhất mà hôm nay đã xuống thứ năm rồi, bị bốn người vượt qua!”

“Chưa tới giờ khắc cuối cùng thì không biết ai mới là anh hùng đâu!”

“Hiện giờ chỉ xem ai có thể kiên trì lâu hơn thôi, phải kiên trì thì mới tính là anh hùng!”

“Lại chả thế! Cơ mà cái người tên Ngưu Ma Vương kia lợi hại phết nhỉ, từ lúc lọt vào bảng tới nay hắn chưa từng rớt bảng, luôn giữ vững phong độ! Mặc dù xếp hạng không cao nhưng lại rất ổn định!”

“Ta cũng chú ý đến cái tên Ngưu Ma Vương này, để xem hắn có lên được vị trí đầu bảng hay không!”

Tên của những anh hùng trên bảng này vang khắp thiên hạ, nổi tiếng hơn rất nhiều những anh hùng đại hiệp khác!

Cứ thế, người trong giang hồ lại được phen náo động, bọn họ thi nhau xông đi giết mã tặc ở Kí Bắc.

Tổng đầu mục ở Lục Phiến Môn còn đặc biệt tới tìm Lâm Bắc Phàm uống trà, hắn ta giơ ngón tay cái với hắn và nói: “Tế tửu đại nhân, cách này của đại nhân quả là hay! Chỉ cần bỏ ra một cái giá nho nhỏ là có thể điều động được vô số người trong giang hồ đi đối phó với đám mã tặc! Từ lúc nhậm chức ở Lục Phiến Môn đến nay bổn quan chưa từng thấy người trong giang hồ tích cực đến vậy đâu! Ha ha!”

Lâm Bắc Phàm cũng mỉm cười: “Phải có lợi lộc thì người ta mới làm mà! Ta cho bọn họ tiền, cho bọn họ danh tiếng, rồi một ngày triều đình còn thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, ta không tin bọn họ còn không tích cực!”

“Đại nhân nói phải! Theo bổn quan thấy thì chắc chưa đầy nửa tháng là nạn mã tặc sẽ được giải quyết! Tế tửu đại nhân, đại nhân lại lập công lớn rồi, chúc mừng đại nhân!”

Quách đầu mục chắp tay.

Lâm Bắc Phàm cũng chắp tay.

“Tất cả đều nhờ phúc của đại nhân! Sau này có chuyện tốt gì thì đừng quên bổn quan nhé, ha ha!”

“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi!”

Hai người bật cười, tiếng cười ngập tràn niềm vui.

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm nhớ tới vương gia đang ở Kí Bắc, không biết hiện giờ hắn ta có đang nổi cơn tam bành hay không?

Cùng lúc ấy, Ký Bắc vương đang ở Ký Bắc, đã tức điên lên rồi.

"Thứ khốn nạn! Đám triều đình chết tiệt, dám treo thưởng để giết binh lính của bản vương, cho đám người giang hồ đến giết người của bản vương! Chúng thật sự tưởng bản vương là con hổ giấy mà ức hiếp chắc?"

"Vương gia bớt giận!" Gia Cát tiên sinh đứng ở phía sau nói với giọng run rẩy.

Ký Bắc vượng lại càng tức giận hơn: "Ngươi bảo bản vương bớt giận thế nào đây? Binh lính mà bản vương vất vả huấn luyện ra, đã bị giết hơn nghìn người rồi! Tiền thì chẳng kiếm được bao nhiêu, mà người đã chết mất ba phần mười rồi! Cứ tiếp tục thế này, còn chưa tới nửa tháng thì toàn bộ người của ta đã chết sạch rồi! Tâm huyết của bản vương, ngươi bù đắp được chắc?"

Gia Cát tiên sinh bị mắng đến nỗi muốn hộc cả máu, hắn ta cúi gằm đầu xuống, nói: "Vương gia, chuyện này đã bị triều đình phát hiện rồi, hơn nữa thương vong quá lớn, chúng ta phải gọi bọn họ quay về thôi!"

"Tuyệt đối không được! Nếu gọi người quay về, thì vương phủ chúng ta sẽ không có tiền nữa, biết ăn gì, uống gì đây hả? Những vấn đề này ngươi có giải quyết được không?"


Vương gia nói với vẻ kiêu ngạo: "Hơn nữa, giờ mà gọi người về, chẳng phải chứng tỏ bản vương đây sợ triều đình sao? Sợ đứa cháu gái đang ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn đó sao? Cho nên, nhất định bản vương phải ăn miếng trả miếng với triều đình!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK