Đời này của hắn ta coi như đáng sống rồi!
Mặc dù trên người hắn ta vẫn còn mang tội, nhưng trong lòng hắn ta lại tràn ngập hy vọng vào tương lai! Hắn ta không khỏi quay đầu nhìn về phía một người trong số các quan lại triều đình.
Tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm.
Chính nhờ tên đại tham quan mang đầy tiếng xấu, bị người người hận không thể giết chết này, nên hắn ta mới có hy vọng sống sót.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, len lén giơ ngón tay cái với hắn ta. Đại Ngưu vô cùng cảm kích, nói nhỏ: "Cảm ơn đại nhân!"
"Cả Quách ái khanh nữa, ngươi cũng nên được trọng thưởng!"
Nữ đế cười nói: "Thời gian này, ngươi liên tiếp lập nên kỳ công! Dưới sự dẫn dắt của ngươi, Lục Phiến Môn không ngừng tiến bộ! Cho nên, thưởng cho ngươi trăm mẫu ruộng tốt, vạn lượng bạc trắng, mười bình rượu Ngọc Long cực phẩm!"
"Cảm ơn bệ hạ đã ban thưởng!"
Quách đầu mục mừng rỡ mà đáp. Vạn lượng bạc trắng thì có đáng là gì!
Cái chính là trăm mẫu ruộng tốt kia, đây mới là thứ tốt thật sự, thứ này có thể tiếp tục truyền cho đời sau, hưởng phúc mãi mãi.
Chỉ cần có thứ này, con cháu của hắn ta sẽ không phải chết đói. Còn có cả rượu Ngọc Long cực phẩm...
Hắn ta là một con sâu rượu, nghĩ tới hương thơm của rượu Ngọc Long, không nhịn nổi mà nuốt một ngụm nước bọt.
Tâm trạng của hắn ta không khỏi phơi phới, hình như kể từ sau khi qua lại với tế tửu đại nhân, vận may của hắn ta cứ ập tới.
Hết công lao này đến công lao khác, lại chẳng cần phải liều mạng, món gì cũng được thưởng!
Không, không nên nói là vận may, phải nói là tế tửu đại nhân có năng lực mới phải!
Trận đại chiến Tông Sư, nếu không có tế tửu đại nhân ra tay, chắc chắn Lục Phiến Môn của hắn ta sẽ phải chết rất nhiều người.
Trong cuộc diễn tập quân sự, nếu không nhờ tế tửu đại nhân nhắc nhở, bảo hắn ta mai phục sẵn ở núi Thanh Sơn, thì bọn họ cũng chẳng có cơ hội lập nên công lao ấy.
Mối họa thổ phỉ ở Ký Bắc, nếu không có diệu kế của tế tửu đại nhân, công lao ấy sẽ chẳng có duyên với bọn họ.
Còn cả lần này nữa, nếu không nhờ tế tửu đại nhân nhắc nhở, đối phó với Võ Tây vương, thì công lao này sẽ không cánh mà bay.
Tế tửu đại nhân, mắt sáng như đuốc, bày mưu tính kế, là một người có bản lĩnh.
Uống nước nhớ nguồn, Quách đầu mục vội nói: "Khởi bẩm bệ hạ, chuyến đi tìm kho báu ở dãy núi Thanh Long, nếu không nhờ có tế tửu chỉ điểm, thì Lục Phiến Môn bọn ta cũng chẳng thể lập nên công lao này! Công lao của Lâm tế tửu rất lớn, mong bệ hạ minh xét!"
Đến lúc này nữ đế mới "bừng tỉnh" mà nói: "Không ngờ, ái khanh cũng tham gia vào việc này!"
"Bệ hạ, Quách đại nhân quá lời ấy mà! Vi thần chỉ nói thêm mấy câu mà thôi, cũng chẳng đáng nhắc tới!"
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn mà nói.
"Tế tửu đại nhân khiêm tốn rồi! Mặc dù đại nhân chỉ nói vài câu, nhưng câu nào câu nấy đều là lời vàng ngọc! Từng chữ tựa châu báu, có nói là một chữ đáng ngàn vàng cũng không hề quá đáng!"
Quách đầu mục vội vàng xua tay.
"Nào có, nào có, Quách đại nhân mới lập công lớn..."
Hai người cứ khen qua khen lại.
Nữ đế cảm thấy buồn cười: "Lâm ái khanh, xem ra trong chuyện này ngươi cũng có công, đúng là nên trọng thưởng! Nhưng mà, hôm nay ngươi đã được phong thưởng nhiều lắm rồi, công lao lần này ngươi tạm thời nhớ cho kỹ, sau này hãy luận công ban thưởng sau!"
"Tạ bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm nói lớn.
Buổi triều sáng kết thúc, các quan trời khỏi Kim Loan Điện, ai đi làm việc nấy.
Đến buổi tối, Quách đầu mục của Lục Phiến Môn mở tiệc ăn mừng trong quán rượu, mời Lâm Bắc Phàm tới dự, Lâm Bắc Phàm vui vẻ đến tham gia.
Trên bàn tiệc, Lâm Bắc Phàm và Quách đầu mục cùng ngồi ở vị trí chủ tiệc, các cao thủ khác lần lượt ngồi xuống.