Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại đa số binh lính cũng rút khỏi dãy núi Thanh Long, chỉ để lại năm vạn lính tinh nhuệ tiếp tục tìm kiếm kho báu.

Thế nhưng, khi người khác đã thấy bạn ngứa mắt thì bạn thở thôi cũng làm người ta khó ở rồi!

Ngay đúng lúc này, Vô Tình của Lục Phiến Môn đứng trên vách đá cao, nhìn quân doanh bên dưới, tròng mắt đảo như bi rồi đột nhiên kêu: “Ta nghi ngờ Võ Tây vương đã tìm ra được kho báu của Tà Nguyệt rồi!”

Lời này vừa phun ra lập tức khiến tất cả mọi người đều xôn xao!

“Võ Tây vương đã tìm được kho báu rồi?”

“Ở đâu? Kho báu ở đâu cơ?”

“Mau nói cho lão phu biết!”

Võ Tây vương nổi giận đùng đùng xách đao đi ra khỏi quân doanh, ngẩng đầu nhìn Vô Tình trên vách đá, trong lòng thầm nghĩ đối phương lại chơi âm mưu quỷ kế gì đây, tại sao lại nói hắn ta đã tìm được kho báu rồi?

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vô Tình cười khà khà, chỉ vào quân doanh bên dưới và lớn tiếng nói: “Mời mọi người nhìn, kho báu của Tà Nguyệt rất có khả năng được chôn giấu bên dưới quân doanh!”

“Từ lúc Võ Tây vương tới dãy núi Thanh Long đã dựng quân doanh ở ngay chỗ này, không rời đi nửa bước, cho nên ta vô cùng nghi ngờ hắn cực có khả năng đã tìm được kho báu và đang bí mật khai quật!”

Lời này vừa nói ra hiện trường lập tức oanh tạc!

“Đúng nhỉ, sao ta không nghĩ đến chứ?”

“Chẳng trách ta đã tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy, hóa ra đã bị Võ Tây vương tìm được từ lâu rồi!”

“Hành động này của Võ Tây vương rõ ràng là che mắt mọi người rồi lén đâm một nhát! Quá gian xảo!”

“Vị tráng sĩ này nói rất có lý!”

Mọi người nói xong, ánh mắt lại nhìn xuống dưới với vẻ u ám, ý tứ khó dò.

Võ Tây vương tức điên lên mất: “Ngươi nói cái mẹ gì thế? Sao ở đây lại giấu kho báu được? Nếu có kho báu bản vương đã bứng đi từ lâu rồi, nào còn để các ngươi được lời nữa? Hành động này của ngươi rõ ràng là đang vu oan bản vương, có động cơ không đơn giản!”

“Võ Tây vương, có phải thật hay không thì ngươi cứ mở trướng ra để chúng ta nhìn một cái, vậy không phải là được rồi sao?”

Vô Tình cười khà khà: “Trăm nghe không bằng một thấy, thế này có tác dụng hơn ngươi giảo biện mười câu nhiều!”

“Đúng đó, mở trướng ra để chúng ta nhìn xem!”

“Có kho báu hay không, nhìn cái là biết!”

“Nếu ngươi không phối hợp vậy đừng trách lão phu không khách sáo!”

“Võ Tây vương, hy vọng ngươi biết thức thời!”

Mọi người nháo nhào kêu lên, không đạt được mục đích thì đừng hòng bọn họ ngừng lại.

Võ Tây vương tức muốn nổ đom đóm mắt.

Vậy mà lại dám uy hiếp bản vương?

Nếu hắn ta chịu khuất phục vậy sau này còn thể diện gì nữa?

Võ Tây vương kiên quyết nói: “Bản vương nhắc lại một lần nữa, ở đây không có kho báu! Không có chính là không có, các ngươi tin hay không thì tùy!”

“Xem ra Võ Tây vương không định phối hợp rồi, thật sự khiến người tiếc nuối đấy!” Vô Tình lắc đầu.

Các đại cao thủ Tiên Thiên đưa mắt nhìn nhau, gần như ra tay cùng một lúc.

Chưởng lực của Tiên Thiên!

Kiếm mang của Tiên Thiên!

Đao khí của Tiên Thiên!


Tất cả đồng loạt rơi xuống như mưa rào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK