Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ đế xấu hổ vô cùng, lắp bắp đáp: “Bạch tỷ tỷ, đừng nói lung tung! Trẫm... làm sao trẫm có thể làm chuyện như vậy được?” Bạch Quan Âm lắc đầu cười đùa: “Bệ hạ, ngươi dạy người khác hết chiêu này đến chiêu khác, kết quả khi đến lượt mình, ngược lại bắt đầu xấu hổ, thế này cũng không giống ngươi lúc bình thường chút nào!"

Sắc mặt của nữ đế đỏ tía tai, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Nàng cúi đầu, giả bộ nghiêm túc bảo: “Bạch tỷ tỷ, trẫm còn có quốc sự cần làm, không nói nhiều với ngươi như vậy nữa!"

Bạch Quan Âm lắc đầu, bóng người dần biến mất.

Nữ đế lặng lẽ thở ra một tiếng, cả người túa mồ hôi.

Ngay mới vừa rồi đã mang tới áp lực quá lớn cho nàng, có một loại cảm giác bị phụ huynh trong nhà giục cưới vậy...

Lúc này đã vào đông rồi, thời tiết lạnh dần.

Trời vừa lạnh đã dễ làm biếng, Lâm Bắc Phàm tới từ xã hội hiện đại hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

Một ngày này, hắn nghỉ ngơi, không có chuyện quan trọng gì vì thế định ngủ nướng một giấc, hắn rúc trong chiếc chăn bông, chỉ thò ra mỗi cái đầu ra ngoài, nhắm mắt thiu thiu ngủ, định ngủ đến trưa mới dậy. “Trời lạnh căm căm, vẫn là nằm trên giường thoải mái nhất!"

Hắn đã duy trì thói quen này nhiều năm rồi, mưa gió cũng không ngăn được, mục tiêu theo đuổi của hắn chính là chân thật tự nhiên như thế.

Lúc này, tiểu quận chúa lao vào trong, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm nằm trên giường mà kinh ngạc: “Lâm Bắc Phàm, đã là giờ nào rồi, sao vẫn còn chưa dậy? Ngươi bệnh rồi sao?"

Lâm Bắc Phàm híp mắt, lười biếng đáp: “Không bệnh, ta đang ngủ"

Tiểu quận vọt tới, nhìn hắn rúc thành một con sâu róm mà phụt một tiếng bật cười: “Nào có ai ngủ như ngươi?

Giống y như trẻ con, buồn cười chết đi được!"

Lâm Bắc Phàm vẫn híp mắt: “Ngủ như vậy mới ấm!"

Tiểu quận chúa chống nạnh: “Trưa trờ trưa trật ra rồi còn ngủ gì nữa, mau dậy đi!"

“Dậy không nổi, ta chợp mắt thêm một lúc đã, không gì có thể ngăn cản sự theo đuổi của ta đối với giấc mơ được!"

Tiểu quận chúa sững sờ: “Ngươi ngủ còn có thể nằm mơ nữa sao?"

“Có chứ, vì ta đang nằm mơ giữa ban ngày Tiểu quận chúa: "..."

Nàng gọi: “Ngươi dậy trước đi, ta có chuyện nói với ngươi này!"

Lâm Bắc Phàm: “Có chuyện gì thì nói đi, ta đang nghe đây!"

Tiểu quận chúa lại gọi: “Ngươi không dậy thì sao ta nói!"

Lâm Bắc Phàm nhắm một mắt mở một mắt đáp: “Bên ngoài lạnh lắm, có chuyện gì chúng ta nói trong chăn đi!"

Tiểu quận chúa nhìn bộ dáng heo chết không sợ nước sôi của Lâm Bắc Phàm, đột nhiên nghĩ đến lời của nữ đế tỷ tỷ, sắc mặt hơi đỏ lên, cắn răng nói: “Được, chúng ta nói chuyện trong chăn!"

Sau đó nàng vén chăn lên, chui vào trong.

Lâm Bắc Phàm ngơ ngác, ta chỉ nói như vậy mà ngươi cũng làm thật à.

Nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, lại ngửi thấy mùi hương trên người đối phương truyền tới, hắn á một tiếng kêu lên: “Lưu manh!"

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm cũng dậy, tiểu quận chúa cũng dậy, hai người ngồi đối diện với nhau, đều hơi lúng túng.

Hắn hoàn toàn không ngờ tiểu quận chúa lại to gan như thế, còn chui vào trong chăn của hắn. Mình đang yên đang lành nằm ở nhà vậy mà ngay cả sự trong sạch cũng không giữ được, thói đời gì thế này hả trời? Tiểu quận chúa cũng không ngờ mình lại to gan như thế, lại dám chui vào trong chăn của hắn, thật đúng là khiến người xấu hổ chết mất.

Đều tại nữ đế tỷ tỷ, nếu không phải vì lời của nàng thì mình cũng sẽ không bị ảnh hưởng như thế, tiểu quận chúa bình tĩnh thuyết phục mình.

Lâm Bắc Phàm xấu hổ bảo: “Tiểu quận chúa, ngươi có lời gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải dùng cách lưu manh như thế đâu! Phải biết rằng nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi có thể không để ý đến sự trong sạch của mình nhưng ta thì có!"

Tiểu quận chúa chậc một tiếng, nói với vẻ vô cùng khinh bỉ: “Ngươi còn trong sạch cái con khỉ? Hồng nhan tri kỷ của ngươi đã có mấy người rồi, đến đâu cũng phong lưu, trên người đã sớm không còn trong sạch nữa rồi!"


“Tuy rằng cơ thể ta không trong sạch nhưng con tim ta vẫn luôn thuần khiết như cũ nhé! Một khắc ta thuần khiết đó còn hơn cả một đời phong lưu của ta!” Lâm Bắc Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK