Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Vương đại nhân trở nên trầm ngâm: “Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng lại có thể cắt đứt cổ họng và mạch máu, một kích trí mạng!”

Mọi người hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Một kích trí mạng cơ à, rốt cuộc là ai mới có bản lĩnh như thế?”

“Ai có thể giết tiên thiên chỉ bằng một chiêu?”

“Có sức mạnh như vậy, e là người nọ lên hàng tông sư rồi!”

“Hơn nữa còn không phải dạng tông sư bình thường đâu!”

“Là vị tông sư nào đã ra tay nhỉ?”

“Có lẽ là một cường giả tông sư nào đó đi ngang qua đã ra tay!”

Vương đại nhân cười khổ: “Còn về đó là vị cường giả tông sư nào thì bổn quan cũng không biết nữa! Các tông sư đó giờ toàn “đi mây về gió”, có bản lĩnh gì thì người ngoài cũng không biết được!”

Mọi người gật đầu, chỉ có cách giải thích này là hợp lí nhất…

Đúng lúc ấy, sắc mặt Vương đại nhân bỗng nghiêm nghị, hắn ta nói với trời xanh: “Đa tạ tông sư đại nhân đã ra tay cứu giúp! Nếu tông sư có thể để lại quý danh thì tại hạ nhất định sẽ báo đáp!”

Những người khác cũng nói theo: “Đa tạ tông sư đại nhân đã ra tay cứu giúp! Mong tông sư để lại quý danh để tiện bề báo đáp!”

Tuy nhiên một hồi lâu sau, mọi người vẫn chẳng thấy hồi âm, hình như người nọ đã rời đi rồi.

Bọn họ bèn lắc đầu, chỉ có thể nói cao nhân hành sự khiến người ta kinh ngạc không thôi, khó lòng đoán trước được.

Lâm Bắc Phàm bước xuống xe ngựa: “Tình hình thế nào rồi, vị tiên thiên kia chết rồi sao?”

“Đúng vậy thưa công tử! Mới nãy lúc chúng ta sơ sẩy đã có một vị cường giả tông sư bí mật đi ngang qua và cứu giúp, giết vị tiên thiên kia chỉ bằng một chiêu, thực sự vô cùng tài giỏi!”

Vương đại nhân cực kì ngưỡng mộ nói.

Lâm Bắc Phàm gật đầu.

Tiểu quận chúa không nhịn được hỏi: “Đó là vị cường giả tông sư nào nhỉ?”

“Bẩm tiểu thư, người đó đã đi rồi! Người đó chỉ đi ngang qua, trông thấy chuyện bất bình bèn ra tay tương trợ, giết người xong bèn đi luôn!”

Vương đại nhân cung kính nói.

Những chuyện như vậy thường được xem là giai thoại trong thế giới này.

“Haiz, thật đáng tiếc!”

Tiểu quận chúa cúi đầu.

“Không có duyên gặp được tông sư, tiếc thật!”

Giọng nói của Lâm Bắc Phàm đầy vẻ tiếc nuối, sau đó hắn bước từng bước đến trước thi thể tông sư đã chết kia.

“Công tử cẩn thận, có thể người đó vẫn chưa chết hẳn, hắn ta sẽ bật dậy giết người đấy!”

Vương đại nhân lớn giọng nói.

“Không sao!”

Lâm Bắc Phàm phất tay một cách bình tĩnh. Tiểu lí phi đao bách phát bách trúng!

Không một ai có thể giữ mạng trước tiểu lí phi đao!

Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ gương mặt của vị lão giả tiên thiên này. Trong lòng hắn thầm nhủ, ngươi là người đầu tiên trên thế giới này chết dưới tiểu lí phi đao đấy, coi như chết cũng có ý nghĩa!

Lúc bấy giờ, Mạc Như Sương và Quách thiếu soái cũng chạy tới. Trông thấy gương mặt của lão giả, bọn họ thất kinh: “Hắn ta là… Mộc lão!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các ngươi quen biết hả?”

Mặc Như Sương nhắm mắt, trông nàng có vẻ tuyệt vọng: “Biết!”


Quách thiếu soái thở dài một hơi đầy nặng nề, ánh sáng trong mắt cũng biến mất, cơ thể gục xuống như thể sức sống trong người bị rút sạch, trông hắn ta như một lão ăn mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK