Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm, vị của quy linh cao này cũng được đấy, trẫm rất thích!” Nữ đế vui vẻ nói, nàng bèn uống hết quy linh cao. “Bệ hạ thích là được!” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.

Lúc này, lão thái giám lại đi tới với vẻ mặt sầu lo: “Thừa tướng đại nhân, đại nhân phải khuyên bệ hạ uống thuốc chứ không phải uống những thứ khác!"

“Thuốc? Vừa nãy bệ hạ đã uống rồi!” Lâm Bắc Phàm cười.

Nữ đế sững sờ: “Mới nãy là thuốc hả!"

“Không sai, vừa nãy chính là thuốc mà bệ hạ hay uống! Có điều thần đã nấu thuốc thành cao, cho nó biến thành một vật màu đen, vị đắng trong đó đã bị khóa lại nên bệ hạ không cảm nhận được vị đắng!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Hóa ra là vậy, vẫn phải là ái khanh mới nghĩ ra được cách! Ha ha..."

Nữ đế vui vẻ nói: “Các ngươi đều phải học hỏi thừa tướng, xem hắn làm kiểu gì!"

“Xin nghe bệ hạ dạy bảo!” Mọi người đồng thanh nói.

“Sau này trẫm sẽ uống thuốc quy linh cao này, những thuốc kia đừng đem tới cho trẫm nữa!” Nữ để lại nói.

“Bệ hạ, vi thần đã giao cách nấu cho Thái Y Viện rồi, bọn họ sẽ biết phải làm thế nào!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Được được được!” Nữ đế nói liến thoắng.

Sau khi biết được đây là thuốc lại không khó uống, nữ đế bèn uống thêm một bát nữa, trông nàng có tinh thần hơn nhiều.

Nàng quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn hỏi: “Ái khanh, hiện giờ ngươi có rảnh không?"

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã xử lý xong hết mọi chuyện, giờ đang rảnh ạ!"

“Nếu không phải làm việc gì nữa thì ngươi nói chuyện với trẫm đi!"

Nữ đế cười khổ: “Nói thực lòng, cả cái hoàng cung lớn thế này mà một người thân thiết trẫm cũng không có, trẫm muốn tìm một người nói chuyện cũng không được!"

“Bệ hạ, chỉ cần bệ hạ mở miệng vàng thì còn sợ không có ai nói chuyện với bệ hạ ư?"

Nữ đế xua tay, nói: “Không giống! Chính bởi không cùng chí hướng, không cùng quan niệm, trình độ tư duy không giống nhau nên mới không thể nói chuyện! Gió tầng nào gặp mây tầng đó mà! Mãi cho đến khi gặp được ái khanh thì trẫm mới nhận ra mình không hề cô độc!"

“Được, bệ hạ muốn nói chuyện gì, để thần nói chuyện với bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm đáp.

“Ái khanh, ngươi cứ nói về cuộc sống trước đây của ngươi đi!” Nữ đế nói.

Lâm Bắc Phàm thấy hơi hoang mang: “Cuộc sống trước đây của thần?"

“Đúng vậy! Lai lịch của ngươi có vẻ thần bí, nhưng ngươi lại hiểu rất nhiều chuyện, năng lực cũng vô cùng xuất chúng! Thế nên trẫm cực kì tò mò, trước đây ngươi như thế nào, tại sao lại hiểu biết nhiều đến vậy!” Nói đoạn, nữ đế khẽ vén một lọn tóc, ánh mắt hơi mất tự nhiên, đến sắc mặt cũng hơi hồng.

Dẫu sao thì sau này cũng phải sinh sống một khoảng thời gian rất dài, thế nên phải hiểu biết nhiều hơn thì mới hòa hợp được. Lâm Bắc Phàm chau mày: “Cuộc sống trước đây của vị thần..."

Trông hắn có vẻ không muốn nhắc đến chuyện này cho lắm.

Nữ đế bỗng thấy đau lòng.

Lâm Bắc Phàm không nhắc nhiều về những chuyện trước đây của hắn, song từ tình hình của hắn trong mấy năm nay, nàng chắc chắn hắn cũng không sống tốt lắm.

Xuất thân bình dân, không có một chút gia thế, hình như bạn bè người thân cũng không có.

Chỉ có hắn và Đại Lực sống nương tựa lẫn nhau.

Để thi khoa cử mà hắn đã thắp đèn ngày đêm đọc sách. Ngày thường thì tiết kiệm, quần áo mặc cũng là đồ bình thường, nhà thì cũ nát, ăn những gạo và đồ ăn đơn giản, rất ít khi ăn thịt.

Đến khi đỗ trạng nguyên thì hắn mới bắt đầu nghịch thiên cải mệnh, cuộc sống mới tốt lên. “Ái khanh, nếu ngươi không muốn nói thì trẫm không ép ngươi!” Nữ đế rất hiểu lòng người, nàng nói.

Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu: “Bệ hạ, không phải thần không muốn nói mà là thần không biết phải nói như thế nào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK