Hai ngày sau, cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng đã dần dần quen thuộc với công việc ở Đức Thiên Phủ.
Có vô số việc cần phải quản lý, chuyện không lớn cũng chẳng nhỏ, cơ bản là việc gì có thể nghĩ ra được thì đều xảy ra cả, khá giống một phiên bản thu nhỏ của triều đình.
Nhưng nếu quản lý tốt những chuyện này, xử lý một cách rõ ràng minh bạch sự vụ trong khu vực do mình quản lý, để người dân được an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm thì chắc chắn có thể chứng minh rằng bản thân mình là một người có tài, có năng lực làm việc, chuyện thăng quan tiến chức ngay trong tầm tay.
Đặc biệt là nơi trọng yếu như kinh thành, những vấn đề có liên quan lại càng nhiều hơn, càng phức tạp hơn.
Nếu quản lý tốt khu vực này, nhất định sẽ được triều đình trọng dụng, thậm chí còn có cơ hội được phong hầu bái tướng.
Cho nên nữ đế mới điều hắn tới đây, cho hắn cơ hội để rèn luyện.
Chờ tới khi hắn đã có đủ năng lực, đủ công lao rồi, thì lại tiếp tục đề bạt một cách hợp tình hợp lý.
Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm tập hợp tất cả các quan viên trong phủ nha lại.
Mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt lo lắng và hoang mang.
Cũng phải thôi, quan mới nhậm chức thì phải lập uy, bây giờ cũng đã đến lúc nên thị uy rồi! Bọn họ không biết liệu Lâm Bắc Phàm sẽ thị uy như thế nào, liệu có làm bọn họ sợ chết khiếp hay không.
"Các vị đồng liêu, hai ngày qua bản quan đã quen thuộc với công việc trong phủ nha rồi, hiện giờ có thể nói là hiểu khá rõ, các vị đều làm việc rất tốt, bản quan rất vui!" Lâm Bắc Phàm gật đầu mỉm cười.
Mọi người cũng âm thầm thả lỏng.
"Nhưng, bản quan cũng đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề!"
Mọi người lại được một phen căng thẳng.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Bản quan phát hiện ra rằng, trong phủ nha của chúng ta còn tồn tại rất nhiều hành vi tham ô, nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền để làm việc riêng, khiến bản quan rất đau lòng! Các ngươi thân là quan phụ mẫu của người dân, vậy mà lại chẳng suy nghĩ xem phải làm thế nào để báo đáp triều đình, làm thế nào để giúp đỡ người dân!"
Nói rồi, Lâm Bắc Phàm đập bàn đứng dậy, quát lên: "Các ngươi đáng tội gì đây hả?"
Tất cả mọi người đều hoảng hốt.
"Phủ thừa đại nhân, oan quá!"
"Bọn ta tuyệt đối chưa từng làm chuyện như thế!"
"Có làm hay không, bản quan tự biết nhìn nhận!"
Lâm Bắc Phàm chỉ lên đỉnh đầu: "Có nhìn thấy bảng hiệu trên đỉnh đầu các ngươi hay không? Thanh chính liêm minh, có làm gì cũng phải lấy điều này làm kim chỉ nam, bất cứ ai cũng không có ngoại lệ!"
Trị trung dè dặt hỏi: "Tức là, ý của phủ thừa đại nhân là..."
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đạo mạo: "Bây giờ bản quan sẽ đại diện cho triều đình, đại diện cho người dân, khám xét nhà của các ngươi! Nếu không khám xét được thứ gì chứng tỏ các ngươi trong sạch! Nhưng nếu thu giữ được thứ gì đó, thì các ngươi cứ liệu hồn đấy!"
"Ối!"
Các quan kêu lên.
Bọn họ biết ngay là Lâm Bắc Phàm sẽ không bỏ qua cho bọn họ mà! Thật đúng là dẫn sói vào nhà!
Cuối cùng, các quan của Đức Thiên Phủ chẳng còn cách nào khác, đành phải bóp mũi chấp nhận.
Đến cả Binh bộ và Công bộ cũng đã bị người ta khám xét cả rồi, đám quan viên tép riu như bọn họ thì có thể làm gì được cơ chứ?
Bây giờ, người ta là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, muốn làm khó bọn họ thì quá đơn giản, thậm chí người ta còn có thể tống thẳng bọn họ vào tù ấy chứ.
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm thu giữ được năm trăm vạn lượng từ trong tay bọn họ, vơ vét được một khoản kha khá.
Đồng thời hắn còn ra tối hậu thư: "Sau này các ngươi cứ việc tham ô, các ngươi tham ô bao nhiêu thì ta sẽ tịch thu bấy nhiêu! Nếu tham ô quá nghiêm trọng thì đến cả bổng lộc và các khoản thu nhập hợp pháp khác của các ngươi cũng sẽ bị ta tịch thu hết, đến một cắc bạc cũng không để lại cho các ngươi!"
"Không!"
Các quan trong phủ nha tuyệt vọng ra mặt.
“Thùng thùng.”