Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan - Lâm Bắc Phàm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44 Nữ đế bệ hạ, người có thế thận trọng hơn một chút được không?
Đôi mắt xinh đẹp của nữ đế liếc thẳng về phía Diêu Chính, sắc mặt của nàng vô cùng lạnh lùng: “Diêu ái khanh, ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Diêu Chính đứng dậy, thân người hắn ta lào đảo, chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã nhầm rồi ạ! Nhưng chắc chắn Lâm Bắc Phàm không hề trong sạch! Mấy hôm trước vi thần đã trông thấy Lâm Bắc Phàm ăn chơi xa xỉ, hường phúc hưởng lạc, đã thế còn cho đầy tớ đi đổi một lượng bạc lớn từ tiền trang! Thế nên vi thần mong bệ hạ hãy cho người tới phủ của Lâm Bắc Phàm để tra xét! Có thế ẳt sẽ hiểu được chân tướng sự việc ngay!”
Đường thẳng không đi được thì hắn ta đi đường vòng!
Không phải đối đầu trực tiếp với các quan trong triều mà vẫn khiến Lâm Bắc Phàm khốn đốn.
“Muốn lục soát nhà ta hả?” Lâm Bắc Phàm kích động, hắn lớn giọng nói: “Diêu đại nhân, có phải ngươi nghiện lục soát nhà ta rồi
không? Bổn quan mới làm trạng nguyên được hai hôm mà ngươi đã cho người tới đế tra xét nhà! Bổn quan chưa chuyển nhà được mấy hôm người lại đòi tới lục soát tiếp! Dù ngươi có là ngôn quan và dù ngươi có quyền giám sát các quan thì cũng không thể ngông cuồng như vậy được!”
“Lâm đại nhân, ngươi sợ à?” Diêu Chính hỏi một cách thờ ơ.
“Người không làm gì tự khắc trong sạch, tất nhiên là bổn quan không sợ rồi! Nhưng Diêu đại nhân này, ngươi năm lần bảy lượt vấy bấn sự trong sạch của bổn quan, có là người gỗ thì cũng biết tức giận đấy nhé! Nếu ngươi không lục soát được gì thì ngươi tính làm thế nào?” Lâm Bắc Phàm nói.
Thấy Lâm Bắc Phàm kích động, Diêu Chính lập tức chắp tay nói to: “Bệ hạ, thần bằng lòng lấy mũ ô sa của mình ra đám bảo, nếu thần không tra ra được gì thì thần sẽ cáo quan về ở ẩn, không bao giờ hỏi chuyện triều chính nữa!”
Nữ đế vỗ tay bào: “Được! Vậy chúng ta tới phủ đệ của Lâm Bắc Phàm xem sao!”
Khoảng nửa canh giờ sau, nữ đế và các quan đã có mặt tại phú đệ của Lâm Bẳc
Phàm.
Lý Sư Sư trông thấy Lâm Bắc Phàm đưa một đống người về cũng ngơ ngác.
“Phu quân, đây là…”
Lâm Bắc Phàm giải thích với nàng: “Phu nhân, đây là quan văn quan võ trong triều, và cũng chính là đồng liêu của vi phu! Nữ tử xinh đẹp vô song này chính là đương kim thánh thượng – Thánh Võ nữ hoàng bệ hạ! Mọi người tới để lục soát nhà ta!”
Nghe tin nữ đế và quan văn quan võ trong triều tới xét nhà, Lý Sư Sư bị dọa đến mức mềm nhũn cá người.
Chuyện mà nàng đau đáu lâu nay lại xảy ra nhanh vậy ư?
Lâm Bắc Phàm nắm chặt lấy tay của Lý Sư Sư, an ủi: “Không phải lo, không có chuyện gì đâu! Còn không mau bái kiến bệ hạ!”
Lý Sư Sư cũng là người từng trải, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu trông thấy nữ tử tuyệt đẹp, thân mang hoàng bào đầy khí phách kia, Lý Sư Sư bỗng thấy tự thẹn.
Nàng khom người, nhẹ nhàng cúi chào: “Dân nữ Lý Sư Sư bái kiến bệ hạ, ngô hoàng
vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiểu Thúy và Đại Lực cũng hành lễ theo nàng.
“Miễn lễ cả đi!” Nữ đế đưa một tay đỡ, đoạn cười với Lâm Bắc Phàm: “Có gia quyến như hoa như ngọc thê’ này, Lâm ái khanh đúng là may mẳn!”
“Tạ bệ hạ đã khen, lấy được Sư Sư làm thê tử cũng là phúc khí của vi thần!” Lâm Bắc Phàm cười.
Thấy Lâm Bẳc Phàm vừa nói vừa cười với nữ đế, nổi lo trong lòng Lý Sư Sư cũng dần lắng xuống, nhất là khi nghe thấy Lâm Bắc Phàm thừa nhận mình là nữ nhân của hắn ngay trước mặt nữ đế và các quan, Lý Sư Sư thấy trong lòng mình ngọt ngào vô cùng.
Nữ đế nhìn khắp xung quanh chọt tò mò mà hỏi: “Ái khanh này, nhà ngươi chỉ gồm mây người đây thôi sao?”
“Đúng vậy thưa bệ hạ, mọi người đều có mặt cả rồi ạ!” Lâm Bẳc Phàm giới thiệu: “Đây là Lý Sư Sư, vợ của thần. Còn hai vị kia là gia đinh và thị nữ trong phủ, tên là Đại Lực và Tiểu Thúy, họ đều là những người nhà thân cận nhất của thần!”
“Tại sao không thuê thêm người về?” Nữ đế lại hỏi.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Bẩm bệ hạ, ngày xưa thần không có tiền để thuê! Giờ mặc dù đã được ít của cải nhưng vi thần đã quen bần hàn, chí vài người như vậy cũng đủ dùng nên thần thôi không thuê nữa!”
Nữ đế lại thấy đau lòng: “Ái khanh vất vả rồi, hay để trầm sẳp xếp vài cung nữ và thị vệ cho ngươi nhé?”
Quan lại trong triều thấy hoang mang quá!
Đậu má!
Còn chưa ưu ái đủ hay sao?
Lại nữa!
Lần này còn tặng luôn cà người!
Nữ đế bệ hạ à, người có thể thận trọng hơn một chút được không?
Lâm Bắc Phàm nghe vậy bèn ngạc nhiên: “Bệ hạ, ý tốt của bệ hạ thần xin nhận, nhưng thần thực sự không cần đâu!”
Một người có thể chạy trốn bất cứ lúc nào như hắn thì sao có thể thuê thêm người về?
Hơn nữa những người này lại toàn là người của nữ đế cả, hắn càng không dám nhận!
Nữ đế vẩn khăng khăng muốn tặng: “Thực sự không cần sao? Người mà trầm sắp xếp cho người đều là những cung nữ và thị vệ giỏi nhất! Lâm ái khanh, ngươi cứ yên tâm, tiền công bọn họ sẽ lĩnh ở phũ Nội vụ, không cần ngươi phái bỏ tiên ra đâu!”
Bách quan trong triều không chịu được nữa rồi, bọn họ thi nhau đứng ra.
“Bệ hạ, nếu đã tới phủ đệ của Lâm ti nghiệp vậy chúng ta lục soát cho xong còn về thượng triều tiếp ạ!”
“Đúng vậy, bệ hạ, chuyện chính quan trọng hơn, những thứ râu ria khác chúng ta không cần bận tâm đâu ạ!”
“Bệ hạ, mong người đặt quốc sự lên trên hết!”
Nữ đế không hề vui một chút nào.
Nàng chỉ muốn ban thướng một chút đồ, chỉ muốn lôi kéo tấm lòng của Lâm Bắc Phàm thôi mà sao lại khó khán đến như vậy?
Nữ đế khoát tay một cách bất lực: “Lục
soát đi! Nhưng phải cẩn thận cho trẫm, đừng có lật tung đồ đạc và làm hỏng đồ, biết chưa?”
“Vâng, bệ hạ!” Mấy tay quan sai nghe lệnh bèn chạy vào.
Diêu Chính không được yên tâm cho lắm, hân ta cũnq chav vào luc soát cùnq.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK