"Này, này em mau dậy đi. Chồng em trở về rồi, để hắn biết là chúng ta chết chắc"
Anh Lạc đang ngủ say trên giường thì bị ai đó gọi lớn đánh thức, ý trong lời nói khiến cô giật mình. Nếu mà để Nhiếp Khuynh Ngang biết thì cô chết chắc, đầu óc mụ mị chạy tọt ra ngoài mở cửa. Còn chạy thẳng xuống gara khởi động xe, nhưng vừa nhấn chân ga cô mới sực tỉnh.
Đen mặt trở lại phòng, thấy cái kẻ đang ngồi chểnh chệ vắt chân trên giường cô liền tức giận đến muốn bóp chết anh.
"Nhiếp Khuynh Ngang, anh có tin em đánh anh không hả?" Cô tức giận chạy đến cầm lấy cánh tay anh mà cắn mạnh xuống.
Anh đau đến nhăn mặt nhưng vẫn để cho cô cắn, vẻ mặt còn hết sức đáng giận, muốn chọc tức cô.
"Hừ, nếu em còn không mau đi đăng kí kết hôn với anh thì còn bị dài dài nhé"
"Anh... anh, vô sỉ" Cô tức điên lên. Từ lúc ở sân bay trở về Nhiếp Khuynh Ngang đã tự tiện sang nhà cô dọn hết đồ của cô sang đây, vậy mà mẹ cô cũng đồng ý. Cô cũng thấy không có việc gì mới ở lại.
Thời gian đầu, anh lúc nào cũng hối thúc mau đi đăng kí kết hôn. Cô thì lại chưa muốn, cô muốn đợi một thời gian nữa để bố mẹ anh có thể mãn án trở về rồi mới kết hôn. Ai ngờ anh lại không hiểu, dạo gần đây còn hay trêu chọc cô như vậy, nhưng lần này là cô đang ngủ lại dám trêu cô thực sự tất giận.
Thấy cô tức giận, anh liền thấy hơi có lỗi lại nghĩ lúc nãy mình nói thì giật mình, cô sợ, sợ gì chứ.
"Nhiếp Anh Lạc, lúc nãy em có nhớ là anh nói gì không?" Thái độ lúc nóng lúc lạnh thay đổi 360 độ.
"Này, này em mau dậy đi. Chồng em trở về rồi, để hắn biết là chúng ta chết chắc" Nói đến đây cô như nhận ra điều gì đó, liền nhìn về phía khuôn mặt đen sì của anh.
"Em sợ cái gì hả, có phải em cũng nuôi nhân tình bên ngoài không hả?" Anh tức giận.
"Anh vô lí vừa thôi, rõ ràng là anh trêu em bây giờ lại nổi nóng hả. Đúng là càng già tính tình cũng càng thay đổi" Cô cũng tức giận mắng lại.
"Cái gì, em mắng anh già sao?" Nhiếp Khuynh Ngang giận run chỉ về phía mình.
"Hơn em 20 tuổi không phải già sao?" Cô cũng không suy nghĩ mà xả ra.
"Vì vậy nên mới nuôi nhân tình có phải không?" Anh bỗng nói với giọng bình tĩnh.
Anh Lạc cảm nhận được mình nói hơi quá, liền ôm lấy đầu:
"Đầu đầu quá" Nói rồi ngả về phía sau, liền được anh đỡ lấy.
"Em thế nào rồi?" Anh lo lắng nhìn cô hết chỗ này đến chỗ khác.
"Không sao" Cô ôm cổ anh cười tinh nghịch.
"Em..."
"Đợi một thời gian nữa rồi kết hôn không được sao?" Cô nói.
"Không được, anh nhất định phải kết hôn" Anh cương quyết.
"Anh muốn gả đi tới vậy sao?" Cô chớp chớp mắt nhìn anh.
"Đúng, em mau đến lấy anh về đi" Nói rồi anh cạ cạ đầu vào vai cô, những lời khi nãy cũng vứt ra sau đầu.
Cô mỉm cười, anh cứ cưng chiều cô thế này thì không sớm cũng muộn cô sẽ hư hỏng mất.
Cô kéo anh lên ôm lấy cô, chủ động hôn anh. Đây dù không phải là lần đầu cô chủ động nhưng vẫn khiến anh kích động như lần đầu.
Anh giữ gáy cô đáp trả lấy nụ hôn của cô. Môi bạc cắn mút đôi môi đỏ mọng của cô, bao nhiêu năm vẫn ngọt ngào chết người như vậy. Mỗi lưỡi quấn quýt lấy nhau, bàn tay không an phận của anh đã trượt từ đùi lên xoa nắn dôi gò bồng của cô. Thành thục gỡ từng cúc áo của cô, rất nhanh cơ thế quyến rũ của cô đã hiện ra trước mắt.
"Dạo này em có ăn uống đủ dinh dưỡng không thế, sao lại ốm như vậy?" Giọng anh trầm khàn vang lên bên tai cô đầy mị hoặc, eo của cô rất nhỏ vòng tay của anh ôm vào cứ trống rỗng không giống lúc trước còn có da coa thịt đầy đặn.
"Nhưng chẳng phải chỗ nào cần có thịt thì vẫn có đầy đủ sao?" Cô cười khẽ cắn lên môi anh.
"Hư hỏng" Anh mắng yêu cô, rồi bàn tay cũng dần lướt xuống chạm lấy hoa huýt của cô, kích thích nó khiến cô phải nhả ra những tiếng rên yêu kiều.
"Ưm..."
Ngậm lấy một bên nụ hoa anh đưa một ngón tay vào cửa động thăm dò, vẫn khít chặt ôm lấy hai ngón tay của anh như vậy. Anh thở hổn hển thì thầm bên tai cô:
"Ngoan, thả lỏng"
Cô dần nghe theo mà thả lỏng để ngón tay anh nhịp nhàng ra vào bên trong. Hai ngón tay của anh cứ ngày càng gia tăng tốc độ, đến khi rút ra còn kéo theo một ít dịch nhầy.
Nhiếp Khuynh Ngang trườn lên hôn lấy cô, cầm lấy tay cô gỡ từng nút áo ngủ của mình cho đến khi cởi hết. Anh đưa ** *** của mình thấm ướt đỉnh đầu rồi để trước cửa động mãi không chịu vào.
Anh Lạc khó chịu cựa mình rên rỉ.
"Ưm... sao thế?"
Nghe giọng nói ngọt ngào của cô suýt nữa thì anh đã nổ tung. Nhưng anh còn muốn trêu chọc cô.
"Em nói xem, ngày mai chúng ta đi kết hôn đi"
"Anh có thể ngừng lại... ưm" Cô vẫn cứng rắn như vậy.
Nhiếp Khuynh Ngang đen mặt không kịp cho cô chuẩn bị mà thúc mạnh vào.
"A... anh muốn chết sao, cái tên vô sỉ này... ưm" Còn chưa mắng hết câu thì anh đã hôn xuống, ra vào mạnh mẽ khiến cô không còn sức để nói nữa.
Cắn mút đôi môi đỏ mọng đến mức sưng tấy mới nhả ra, còn cúi xuống gậm cắn ngực cùng cổ của cô để lại những dấu vết hoan ái.
Thế là 4h sáng cô bị anh trêu rồi giày vò mãi đến trưa hôm đấy. Đã 41 tuổi rồi mà tinh lực cũng dồi dào gớm.
Sau khi anh xuất ra toàn bộ vào bên trong cô cũng không vội lấy ra mà chờ đợi.
"Này, anh làm gì đấy" Hiển như là con mèo ngốc này không biết ý nghĩa của việc này rồi.
"Nằm yên, em mà còn động đậy thì sẽ không hay đâu" Anh khàn giọng nói.
Cô gật gật đầu, nhưng lại như cảm nhận cái kia của anh lại không ngừng to ra nữa khiến cô khóc không ra nước mắt.
Thế là hôm đó cô bị anh giày vò đến tối muộn mới được nghỉ ngơi.
...