Thượng Quan Dao sau khi khử trùng, bôi cho cô một ít thuốc xong thì cũng xách túi ra về, ra đến cửa lại ngừng lại mắng:
“Có phải anh không quản lí chế độ ăn uống của con bé đúng không, con bé là con gái đấy. Nếu để lại sẹo thì sẽ thế nào?”
“Tôi chỉ cho con bé ăn cháo trắng cùng rau cải” Nhiếp Khuynh Ngang đứng tựa tường trả lời nghiêm túc.
Mà Thượng Quan Dao như cũng nhận ra được điều gì đó liền cười ha ha rồi chạy về trước, cô không muốn bị kéo vào chuyện của nhà này đâu nha. Trước khi về còn đi khử trùng toàn thân. Cô ta vốn là một người ưa sạch sẽ, à không là mắc bệnh mới phải, rất ít người có thể chạm vào cô ta cũng như để cô ta chạm vào mà không có biện pháp ‘cách li’.
Còn về những dặn dò cần thiết thì trực tiếp gửi vào mail của Nhiếp Khuynh Ngang.
Cô ngủ rất sâu, rất lâu. Anh cũng không nỡ gọi cô dậy nên cứ như vậy túc trực bên cạnh cô.
Ngồi trên ghế sofa đọc những thông tin mà Thượng Quan Dao gửi cho anh, bỗng chiếc điện thoại hằng ngày cô vẫn luôn vắt theo bên cạnh trên tủ đầu giường phát ra âm thanh ‘ting’ một cái, màn hình phát sáng.
Anh ban đầu cũng định mặc kệ, không quan tâm nhưng nhớ lại những biểu hiện lạ cùng mấy ngày gần đây cô cứ luôn ngồi ngẩn ra nhìn điện thoại, rồi lại vội vàng soạn tin nhắn anh liền quyết định đứng lên đi lại đầu giường của cô.
Cầm điện thoại nhấn mở lên, anh thành thục mở khóa điện thoại bằng hình vẽ của cô là chữ “N”. Màn hình nhanh chóng xuất hiện giao diện tin nhắn của cô cũng Cố An Ngôn. Nhìn sơ qua anh liền đen mặt, con bé này thân với thằng ranh kia từ lúc nào thế. Lướt lên một tràng tin nhắn dài khiến anh khó chịu, mà những câu nói cùng sự việc lại làm anh tức điên hơn.
Hóa ra con bé bị như vậy là có nguyên do, thằng nhóc kia đêm nào cũng lẻn vào phòng cô sao, điều này làm anh khó chịu. Mà tin nhắn cuối cùng của chúng chính là tối nay Cố An Ngôn sẽ mang há cảo đến.
“Được lắm” Anh tức quá hóa cười đặt điện thoại của cô xuống, tối nay nhất định anh sẽ bắt được kẻ gian.
…
Nhiếp Anh Lạc mệt mỏi ngủ một mạch đến tối muộn mới giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra liền nhìn thấy một mảng tối đen. Hóa ra căn phòng không bật đèn, trời bên ngoài thì tối. Cô mơ màng giật mình vì nhớ lại cuộc hẹn của mình cùng Cố An Ngôn. Mở điện thoại xem tin nhắn, nhìn giờ giấc mới biết hẳn là vài phút nữa hắn ta mới đến.
Đúng như cô đoán, chỉ vài phút sau bên ngoài liền có tiếng gõ lên cửa sổ. Cô vui mừng bước xuống đi ra mở cửa.
Cố An Ngôn bên ngoài xách một túi đồ ăn còn nóng hổi bước vào trong hết sức thuần thục. Bỗng sống lưng cả hai lạnh toát, đánh cái rùng mình nhưng sau đó liền mặc kệ chắc là bọn họ nhạy cảm quá. Nhưng đâu biết được rằng có một đôi mắt lạnh băng nhìn theo từng động tác của họ.
“Sáng nay tôi bận việc nên không thể trả lời tin nhắn của anh ngay được” Ngồi xuống bàn Nhiếp Anh Lạc liền đánh đòn phủ đầu, cô sợ nếu cái tên này mà biết cô bị ngất do vết thương nặng ra thì hắn nhất định sẽ nhảy đổng lên.
Cả hai bày đồ ăn ra, Nhiếp Anh Lạc cũng đứng lên như thường lẹ đến tủ lấy vài lọ nước hoa. Nhưng vừa đến đó vì trời tối mà bàn tay nhỏ của cô phải mò mẩm trong bóng tối, mặc dù là rất quen thuộc nhưng sao hôm nay có thứ gì đó rất lạ.
Lướt vịn bàn tay theo cạnh tủ cô bỗng vịn phải một bức tường có hơi ấm. Cô thấy lạ liền sờ sờ để xác định nó là gì, sau khi biết được ‘bức tường ấm’ kia là một người đang đứng ở đấy cộng với mùi trầm hương cô liền mắng thầm ‘Chết tiệt’.
Toan quay đầu chạy thì liền bị cánh tay của ‘bức tường ấm’ kia ‘nắm đầu’ lại.
“Giỏi thật đấy” Giọng nói trầm khàn, thơm mát nhanh chóng phả lên vào vành tai khiến cô rùng mình.
Cô cười ha ha nhìn Nhiếp Khuynh Ngang trong bóng tối, anh đưa tay bật đèn phòng lên, cô lúc này mới chấp nhận số phận, xụ mặt xuống.
Mà Cố An Ngôn đang loay hoay sau khi thấy đèn phòng được bật vẫn còn tưởng là cô hôm nay sao lại cả gan như vậy cười đùa:
“Hôm nay, không sợ chú Nhiếp nữa à?” Nhưng vừa nói xong nhìn lên ghế sofa đối diện thấy anh liền chết đứng.
“Cậu cũng giỏi đấy, dám đến phòng con gái tôi vào buổi tối như vậy à?” Anh ngang nhiên bế cô để lên đùi vuốt mái tóc ngắn mềm mại của cô. Tư thế quả thực rất ám muội.
“Chú Nhiếp, cháu… cháu…” Cố An Ngôn ấp úng, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cậu liền nắm chặt nắm đấm. Cùng là đàn ông cậu cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của đồng loại chứ, Nhiếp Khuynh Ngang quả thực là có tình cảm đặc biệt không nên có với con gái nuôi của mình.
“Cố gia có gia giáo như vậy?” Nhiếp Khuynh Ngang nhếch môi cười lạnh nhìn từng cử chỉ của cậu ta.
“Nếu như chuyện cháu vào phòng Lạc Lạc vào tối muộn như vậy bị đồn thổi thì cháu nhất định sẽ lấy em ấy, chịu trách nhiệm” Cố An Ngôn cứng miệng. Cơ hội… đây rõ ràng là cơ hội, hắn dám nói như vậy với anh.
“Được thôi” Anh gật gật đầu cười nhạt, rồi lên tiếng gọi Tiểu Phùng Phùng đã đến giờ tan ca còn phải đứng bên ngoài ngủ gà ngủ gật vì đợi ông chủ nhà mình đi “bắt gian”.
“Phùng Nguyên” – “A, vâng” Cửa phòng nhanh chóng được mở ra Phùng Nguyên cũng đi vào chấp tay cúi đầu với anh.
“Đưa tiểu thiếu gia nhà họ Cố về, bảo bọn họ dạy dỗ cho đàng hoàng vào” Anh hất mặt về phía Cố An Ngôn ra lệnh.
Phùng Nguyên liền tuân theo đến “mời” Cố An Ngôn về, khiến hắn còn định nói gì đó nữa nhưng lại không kịp bị lôi đi ngay tức khắc.