Đồng hồ sinh học của những người đàn ông này quả thực dạy rất sớm, mới sáng sớm 4h đã mớ mắt, tập hợp đầy đủ mà cô cùng Vu Vân Hi vẫn còn ngái ngủ.
Trần Tử Đình đỡ trán, tại sao lại phải vác hai cái ‘của nợ’ này đi theo cơ chứ. Cứ nhìn đi, con bé kia thì có chút ngoan ngoãn đã được anh Ngang bế trên tay rồi. Còn cái thằng nhóc này bây giờ còn nằm vểnh mông ở đấy. Không được, khi về cậu nhất định phải báo cáo với Quân chủ mới được, còn không thì cậu sẽ cứ hễ cặp mặt hắn ở đâu là tránh ở đấy.
Bọn họ cứ thế lên đường đi mãi đến trưa, lúc này cái kẻ nằm trên tay của Nhiếp Khuynh Ngang mới bò dậy. Ngước đôi mắt mơ màng mớ ngủ, xoa xoa cái bụng đã kêu ‘rộp rộp’:
“Con đói rồi” Giọng nói mới ngủ dậy thật là đáng yêu như một chú mèo con vậy, nhưng phút chốc lại bừng tỉnh đại ngộ, ho khan:
“Thả con xuống đi bộ đi” Ây da, phải xem bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào chứ còn đòi ăn, hừ.
“Tiểu Anh Lạc, có phải em đói rồi không, để anh bảo Tiểu Đình đi kiếm đồ ăn cho em nhé” Vu Vân Hi cũng đã tỉnh dậy từ lâu, bụng bây giờ cũng không khác gì cô đang ‘kêu gào’ biểu quyết.
Đên hôm qua bọn họ đã không ăn gì rồi, với hai cái kẻ chỉ biết ‘ăn không ngồi rồi’ như hai đứa này thì đây chính là khổ sai.
Anh Lạc len lén gật gật đầu, cậu ta đang vui mừng hí hửng định mở miệng gọi Trần Tử Đình thì Nhiếp Khuynh Ngang bên cạnh lại kéo cô đi sát bên mình.
“Hôm qua, ta đã bỏ một ít đồ ăn vặt vào túi của con, con không kiểm tra sao?” Nhiếp Khuynh Ngang hỏi.
“Thế á? Để xem nào” Cô đưa tay vạch ngăn túi đeo bên hông ra xem, quả nhiên trong đấy không phải là một ít mà là rất nhiều đồ ăn vặt, hèn gì lại cứ thấy nặng nặng, cô lại cứ tưởng là để mấy cái dụng cụ của mình thôi mới nặng như vậy, ai ngờ còn có mấy thứ này.
Cầm thanh socola ngọt ngào đưa lên miệng cắn một cái lại vui vẻ đưa sang miệng anh nốt phần còn lại. Nhìn hai người ăn vui vẻ mà Vu Vân Hi thật uất nghẹn, cái thằng trời đánh Trần Tử Đình này lại không chịu đi tìm đồ ăn cho ông, còn tùy ý sai thuộc hạ của cậu ta mang theo nhất quyết phải ở bên cạnh bảo vệ, không được rời nửa bước. Đợi mãi mới tìm được cớ để bảo cái tên chết giẫm này, ai ngờ giữa đường lại đứt gánh, cô ta lại còn có cái ăn.
Mà Nhiếp Anh Lạc sau khi có đồ ăn rồi thì lại ngoảnh mặt làm ngơ với cậu ta, trốn sau lưng Nhiếp Khuynh Ngang, không chịu ló mặt.
Vu Vân Hi chỉ đành hậm hực ôm bụng đói, tiếp tục quảng đường không xa.
…
Trên ngọn đồi, một người phụ nữ ăn vận sặc sỡ, khuôn mặt lán bóng, xinh đẹp tựa như trong tranh bước ra đứng nhìn hướng dưới núi.
“Tộc trưởng Akhtar, bọn họ đã gần đến nơi rồi ạ” Tiếng Burushaski lại có nét tương đồng nhất với vùng Basque, Tây Ban Nha của một nữ nhân xinh đẹp khác đứng phía sau.
“Thật thú vị, ngoại tộc như bọn họ còn bao nhiêu người” Người phụ nữ được gọi là tộc trưởng Akhtar cười nhẹ.
Hunza là tộc người sống ở đây đã mấy thế kỉ, hàng trăm năm qua. Họ tự nhận mình là hậu duệ của Alexander Đại Đế, thế kỉ IV những người bị lạc đường trong dãy núi dốc Himalaya. Vì cách sống lành mạnh của họ ở đây mà mỗi người đều rất dẻo dai, khỏe mạnh, leo núi như sóc, còn sống rất thọ.
Họ không giống với những thổ dân khác mà da của họ sáng bóng, đẹp đẽ. Khuôn mặt luôn căng tràn sắc xuân, phụ nữ đến 60 tuổi vẫn có thể sinh con, người sống thọ ở đây 145 tuổi cũng là một chuyện thường không đáng nói.
Bọn họ hầu như là miễn dịch với mọi căn bệnh mà thế giới hiện đại đang phải đối mặt bên ngoài như ung thư, cảm lạnh, loét dạ dày,…
Người ở đây sống khỏe mạnh đều là do chế độ sống ăn uống lành mạnh, cùng nguồn nước băng tan, nơi sản sinh ra những dòng ‘sữa sông băng’ cung cấp. Nguồn nước này không chỉ tốt cho người mà còn cho cả cây cối, động vật.